Trung kim
Truyện ngắn của Trung Kim
Khóc Mướn
Mụ ngồi xuống bên một người đàn bà vừa mới chết. Từ nơi cổ mụ chợt bật
ra tiếng khục khặc nghẽn nghẹn như tiếng của một người nấc cụt rồi âm
thanh ấy bỗng vọt lên thành một tiếng rú dài như tiếng hú của một con sói.
Tiếng hú vừa đủ cho những người ở gần đó nghe. Thỉnh thoảng mụ ngưng
lại rồi khọt khẹt trong cổ, nấc lên vài cái, chíp miệng và thở ra. Mụ làm như
vậy được một lúc thì mắt mũi mụ lòa lợm nước giải. Khi biết nước mắt,
nước mũi đã chảy ra, mụ quệt cho nhòa nhợm cái mặt có vẻ đau xót của
mụ. Mụ liếc nhìn ông bác sĩ - con của cụ bà mới chết - để dò xét. Vợ ông
bác sĩ thì đã để ý đến mụ. Còn ông thì vẫn dửng dưng. Nhưng những gì mụ
đang làm là muốn ông động lòng. Động lòng cho mụ chứ không phải cho
cái bà già đã chết kia. Mụ bắt đầu đổi kiểu khóc. Tiếng khóc của mụ bây
giờ xen lẫn cả tiếng thở khò khè của người lên cơn suyễn. Mụ nất lên, nất
lên như người sắp trút hơi thở rồi khọt khẹt như bị cảm nghẹt mũi. Và rõ
ràng là mụ bị đuối sức vì cái khóc giả tạo kia. Nhưng mụ vẫn liếc nhìn ông
và lấy làm sung sướng khi thấy ông đã chú ý đến mụ.
Ông dường như không thể chịu được những nét mặt, động tác khóc
giả tạo của mụ. Ở trong bệnh viện ai mà không biết cái ngón nghề khóc
mướn của mụ. Ông đã cấm mụ bén mảng tới cái bệnh viện từ lâu rồi.
Nhưng mụ vẫn lén lút, lân la quanh bệnh viện và nhà xác để tiếp thị cái
nghề khóc mướn của mụ. Và bởi vì vẫn có người thuê mụ khóc. Rồi đến
bây giờ cũng chính gia đình ông thuê mụ khóc. Ông đến bên vợ mình rồi
nói: “ Nhìn cái giả tạo của mụ ta mà thấy ớn! Đã thế bà không thấy thằng
nhóc mất dạy con của mụ ta cứ lấp ló ngoài cổng kìa!” “ Thì đuổi nó đi chứ
có gì đâu! Ông là bác sĩ có danh phận trong bệnh viện mà mẹ ông chết,
trong gia đình chẳng có tiếng khóc. Muốn cho thiên hạ biết mình ăn ở thất