TRUYỆN NGẮN CỦA TRUNG KIM - Trang 54

Sáng sớm mùng 1 mà tìm được một anh xe ôm thì thật là khó.
- Dạ kẹt gì bác?
- Tôi có thằng em nằm bệnh viện mới điện thoại nhắn tôi. Trong nhà có
bốn năm chiếc xe mà bó tay,
Tôi nghĩ chắc họ đi du lịch đã mang theo chìa khóa xe rồi.
- Dạ bác lấy xe con đi tạm.
- Đâu phải tôi không có xe. Nhưng tôi già rồi, tay lái không vững kể từ
ngày tim tôi bất ổn đến giờ.
- Dạ thôi để con chở bác đi một chút.
- Được thế thì tốt quá!

Thế là tôi chở bác D. đến bệnh viện Chợ Rẫy. Bác D. ngại phiền tôi đầu
năm nên nói:
- Thôi để lát bác đi xe ôm về cũng được. Đầu năm mà làm phiền chú quá!

Nhưng cả bác D. và tôi nhìn quanh chẳng thấy một anh xe ôm hoặc một
anh xích lô nào.
- Không sao con chờ bác được mà!
- Thôi thì con đã giúp bác thì giúp cho trót. Chờ bác một chút nhé!

Tôi không nghĩ là một chút như bác D. đã nói. Bởi vào thăm người
bệnh đâu phải chỉ vào nhìn mặt một cái rồi về. Tôi định rảo quanh phố như
dự định ban đầu thì bỗng một người phụ nữ chừng hơn 50 tuổi từ trong
bệnh viện hớt hải chạy ra nhảy một cái lên ngồi sau lưng tôi rồi ra lệnh:
- Đi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.