TRUYỆN NGẮN CỰC HAY TRUNG QUỐC PHẦN 1 - Trang 5

Bà vợ thở dài. “Chắc họ nghĩ nhà mình chết thèm chết nhạt rượu nếp

nên mới nhịn năn mà biếu mình. Việc này kết thúc sẽ thế nào đây hả ông,
tôi thì thấy nên thôi đi, mình đừng biếu gì họ nữa”.

Ông chồng gạt phắt, kiên quyết: “Không được,cứ biếu tiếp, và không

thể thua họ”.

Ngày thứ ba, hai người bận suốt tối, mãi hơn 9 giờ mới làm xong.
Bà vợ vừa khệ nệ bê cái nồi nhôm cỡ đại đựng sủi cảo vừa nói. “Cho

hết người ta à? Thế này là kiểu gì đây. Làm ra bao sủi cảo mà ăn không đủ
dính chân răng, làm bao rượu nếp mà không có cái nhét vào mồm”.

Ông chồng mắng: “Lôi thôi quá, đàn bà chỉ nghĩ đến ăn thôi!”.
Vợ cong lưng bê cái nồi đi.
Lúc sau bà về, ông vội vàng: “Thế nào?”.
“Cái gì thế nào? Còn thế nào nữa. Tống táng như vậy, khóc không ra

khóc, cười chẳng ra cười”.

“Kệ họ, chúng mình tận lễ là được rồi”.
“Vâng, lại là kiểu lễ của ông. Họ ăn cả tuần cũng không hết”.
Cả hai đều im lặng. Lúc sau, bà vợ nói: “Tôi thấy nhà họ có một cái

ang đen đựng gạo, tôi lo họ sẽ khiêng cái ang sang mất”.

“Cái gì? Họ dám làm thế?”
“Thì họ cũng giống ông thôi, cứ đợi xem”.
“Hư... ừm...”.
Sau đó, hai người phấp phỏng lo, chỉ sợ nhà Triệu khiêng cái ang

sang.

Qua mười ngày, rồi lại mười ngày nữa, rồi hai tháng qua đi. Trong hai

tháng này, hai nhà thường vẫn gặp nhau ở cầu thang, hoặc ngoài đường, và
cả hai bên vẫn cười chào nhau, nhưng đều không nói gì.

Riêng vợ chồng họ Vương tự cảm thấy căng thẳng quá mức, hễ cứ vào

nhà, đóng cửa là giày vò nhau. Bà vợ vừa nhăn nhó vừa ngờ vực. “Mẹ ơi,
có thể không lâu đâu”.

Rồi sự việc cứ qua đi
Nhưng sau bữa tối hôm đó...
Cốc cốc cốc... vang lên tiếng gõ cửa. Tiếp đó là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.