TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 110

cảnh binh lâu năm trong nghề, trạc bốn mươi tuổi Cranhcơbiơ nhẹ nhàng
lại gần hắn, giọng ngập ngừng, yếu ớt nói:

- Bọn cớm chết đi !

Rồi bác chờ đợi hiệu quả của câu nói thông tục đó Nhưng nó không đem lại
kết quả gì. Viên cảnh binh vẫn đứng im, lặng thinh, tay khoanh lại dưới
chiếc áo ngắn. Mắt hắn mở to và bừng lên trong bóng tối, nhìn Cranhcơbiơ
một cách buồn rầu, vừa cảnh giác, vừa khinh bỉ.

Cranhcơbiơ ngạc nhiên, nhưng vẫn còn giữ đôi chút quyết tâm, lẩm bẩm:

- Bọn cớm chết đi ! Ta đã bảo anh thế mà.

Im lặng kéo dài một lúc, trong khi đó mưa phùn đỏ quạch vẫn tiếp tục rơi
và bóng tối giá lạnh trùm lên mọi vật. Cuối cùng, viên cảnh binh nói:

- Không nên nói.... Rõ ràng là không nên nói. Vào tuổi bác, nhẽ ra người ta
phải am hiểu hơn... Bước đi !

- Tại sao ông không bắt giữ tôi ? - Cranhcơbiơ hỏi.

Viên cảnh binh lắc lắc đầu, dưới chiếc mũ trùm ướt:

- Nếu phải bắt giam tất cả những kẻ say rượu đã nói những điều bậy bạ thì
bao giờ mới hết được ! Và như vậy để làm gì ?

Trước thái độ khinh thị cao thượng này, Cranhcơbiơ lòng nặng trĩu, đứng
ngây người hồi lâu, lặng thinh không nói, chân đứng trong rãnh nước lề
đường. Trước khi bỏ đi, bác cố biện bạch:

- Không phải vì ông mà tôi đã nói: “Bọn cớm chết đi !” Cũng không phải vì
người này, người nọ mà tôi đã nói thế. Đó là vì một ý nghĩ.

Viên cảnh binh trả lời, vẻ dịu dàng khắc khổ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.