TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 121

- Một năm trước đây, tôi đang ở trong một căn nhà kho, có nhiều người
đang đánh bài và trên bàn có tiền, họ đẩy mớ tiền qua lại từ người này sang
người nọ - và tôi nhận được một lời nhắn, tôi ra khỏi cửa để đi tìm người
yêu của tôi là nàng Mêry Lavel khi ấy đang cần tôi.

Thế rồi Hanrahan kêu rất to: “Từ bấy đến nay, tôi đã ở đâu ? Tôi đã ở đâu
cả một năm trời ?”

- Khó mà nói ông đã ở đâu trong thời gian ấy, người đàn ông già nhất trong
đám nói, hoặc ông đã chu du qua vùng nào đó của thế giới. Có vẻ như bàn
chân ông dính bụi của nhiều nẻo đường. Bởi vì có nhiều người đã lang bạt
giang hồ và quên hết như thế.

- Đúng thế, một người khác nói, tôi biết có một người đàn bà đi lang thang
như thế suốt bảy năm trường. Sau đó, bà ta trở về, và bà ta kể với bạn bè là
nhiều lần bà ta thấy khá sung sướng khi được ăn những thức đựng trong
máng lợn. Bây giờ tốt nhất là ông nên tìm đến cha đạo, để cha xoá bỏ cái gì
có thể đã được yểm lên ông.

- Tôi sẽ đến với người tôi yêu, với Mêry Lavel, Hanrahan nói, tôi đã chậm
trễ quá lâu rồi, làm sao tôi biết được những gì có thể xảy đến với nàng
trong quãng thời gian đằng đẵng một năm ròng ?

Đoạn, chàng đi ra khỏi cửa, nhưng tất cả mọi người đều bảo tốt nhất là
chàng nên dừng lại nghỉ đêm để lấy sức mà đi. Quả vậy, chàng cần phải
thế, vì chàng rất yếu, và khi họ mang thức ăn đến cho chàng, chàng ngấu
nghiến như cách một người trong bọn họ nói: “Anh ta ăn như thể đã giẫm
phải một thứ cỏ đói ấy”.

Chàng lên đường trong ánh sáng trắng ban mai, và chàng thấy thời gian thật
dài ghê gớm cho đến lúc chàng tới được nhà Mêry Lavel. Song khi tới đó,
chàng thấy cửa đã gãy sập, mái tranh xơ xác, và không một bóng người.
Hỏi hàng xóm điều gì đã xảy đến với nàng, thì họ chỉ có thể cho biết vỏn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.