TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 197

cho mày được cái nết như tao, bao nhiêu lần ngã tao đều đứng dậy được,
còn mày thì chẳng kiếm chắc được tí gì gọi là có. Đấy mày xem tao cũng
đã đạt được danh giá, bất động sản tao cũng có, đồ ăn thức uống cũng
chẳng kém ai, không huỷ hoại tâm hồn mình, mà tất cả là do chỗ xưa nay
tao biết chưởng quản mọi việc. Ờ, thế còn mày, trước kia mày hoang phí
thế nào thì nay xem ra mày vẫn muốn chứng nào tật ấy. Đã đến lúc mày
không thể ăn báo cô tao được nữa đâu…

Nó ngồi ỳ, nín lặng, lấy tay cọ cọ vào tấm vải sơn trên bàn.

- Tại sao mày lại nín lặng ? - Tôi hỏi. - Đừng có moi rách vải sơn của tao
ra, đi mà kiếm lấy vải sơn của mày, mà trả lời tao nghe thử. Nó vẫn im lìm,
đầu cúi xuống, môi run run.

- Mẹ, nó nói, - mẹ đi lấy chồng đấy ạ ?

- Lấy hay không lấy chưa biết được, mà nếu có lấy thì cũng là người tốt,
người ta chẳng cho mày bước chân vào nhà đâu. Cậu ạ, tôi chẳng phải đồ
lăng nhăng đĩ thoả như cô Phênka nhà cậu đâu.

Nó bỗng chồm lên, toàn thân run lên bần bật mới ghê gớm làm sao:

- Bà chẳng đáng bằng cái móng tay của cô ấy !

Hay hớm chưa ? Chồm lên, gào lên lạc hẳn giọng, sập cửa đánh rầm một
cái, - nó thế đấy. Còn tôi, tuy vốn không phải người mau nước mắt mà đã
phải tuôn trào nước mắt. Ngày hôm trước khóc ngày hôm sau khóc, - cứ
nghĩ là làm sao nó có thể nói với mình những lời lẽ như vậy, thế là lại
không cầm được nước mắt. Tôi khóc và cầm chắc một điều: truyền đời tôi
sẽ không tha thứ cho nó về mối giận này, tôi sẽ tống cổ nó ra khỏi nhà...
Nhưng nào có thấy mặt nó đâu. Nghe nói là nó ở chỗ con ấy chè chén linh
đình, nhảy, múa, nốc hết những số tiền ăn cắp được, rồi lại dọa dẫm tôi nữa,
bảo rằng: dù sao tao cũng sẽ làm cho mụ ấy được yên lòng, tao rình xem
buổi tối mụ ấy đi đâu tao sẽ lấy đá đập cho chết ? Nó phái người đến cửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.