TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 214

Giáo sư Tôti úp hai bàn tay lên mặt, hai mi mắt ông rung rung, đầu ông cúi
gục và ông đang nức nở khóc. Nini thấy vậy cũng gào lên khóc ầm ĩ. Ông
già nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ, nhấc bổng nó lên rồi ôm ghì vào
ngực.

- Ôi con yêu quý của ta... ôi, tội nghiệp Nini ? Rồi mẹ con sẽ sao đây ? Và
cả số phận cuộc đời con sau này nữa chứ ? Bởi vì mẹ con quá non nớt, làm
sao sống nổi nếu thiếu nơi dựa dẫm...ôi, khổ cả ta nữa ! Ta thương các
người biết chừng nào ? Ông ngẩng đầu lên và qua hàng lệ ngước nhìn
Giacôminô.

- Tôi khóc, - ông nói tiếp. - Lương tâm của tôi cắn rứt: chính tôi đã che chở
anh, đã đưa anh vào gia đình, nói với anh toàn lời tốt đẹp... tôi đã phá tan
mọi nỗi nghi ngại cản trở cô ấy yêu anh... và đến bây giờ, cô ấy gạt đi được
mọi nỗi băn khoăn, đã yêu anh và đã sinh thằng bé này…thì anh…ông
ngừng lại, rồi giận dữ dằn từng tiếng:

- Cẩn thận đấy, Giacôminô ! Ta đủ sức dẫn thằng bé này đến nhà cô vợ
chưa cưới nào đó của anh.

Những câu nói lộn xộn và nước mắt của giáo sư khiến Giacôminô hoang
mang bối rối cực độ. Bây giờ nghe ông già đe dọa như vậy, anh vội chắp
hai tay năn nỉ:

- Thưa giáo sư, giáo sư định biến thành trò cười cho khắp mọi người sao ?

- Trò cười ư ? - Giáo sư hét lên. - Tôi sợ gì tiếng cười khi tôi nhìn thấy anh
tàn phá cuộc đời của một người phụ nữ bất hạnh, phá huỷ cuộc đời của bản
thân anh và thằng bé này ? Ta về thôi, Nini, ta về thôi !

Giacôminô lao chạy theo:

- Xin giáo sư đừng làm như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.