TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 351

Ana quấn vội chiếc khăn lên đầu, chạy ra sân để cất quần áo phơi đã khô.
Một trận gió ướt át quét ngang sân, quất vào mặt cô. Cô vừa chạy tới trước
vựa thóc thì một tiếng sét nổ vang ngang trên đầu rồi lục cục rền rĩ âm vang
xuống một nơi nào đó đằng sau làng Katsalốpka. Ana hốt hoảng ngồi sụp
xuống theo thói quen đưa tay làm dấu thánh và miệng lầm rầm cầu kinh.
Khi nhỏm được dậy, ngoái lại sau cô thấy cánh cổng mở toang, có một
chiếc xe ngựa và một người khoác áo đi mưa. Người đó ưỡn cả bụng ra mà
cười, phô hàm răng trắng nhởn. Qua làn gió, người đó cất cao giọng hỏi
Ana:

- Sao, chị ơi, chị sợ đấng tiên Ilia đấy hả ?

Ana vén cao váy, vừa rút quần áo trên dây, vừa giận dỗi lớn tiếng đáp lại:

- Đừng có bày răng ra mà bán ! Chẳng ai mua đâu !

Người bận áo mưa nhẹ bước tiến lại gần, cười mát:

- Hẳn là chị giận tôi lắm rồi đấy, nhưng giận giữ làm gì vô ích!...Làm dấu
thánh giá mà tránh khỏi sấm sét hay sao ? Ôi chào, thế mà cũng tham gia
tập thể rồi kia đấy !...Nói đoạn anh ta lại bĩu môi tỏ vẻ mỉa mai.

Nhưng chính thái độ mỉa mai sâu cay này dường như đã làm Ana tỉnh ngộ.
Cô ta tự cảm thấy xấu hổ thế nào ấy. Như để bào chữa, cô đáp:

- Tôi, cũng mới vào tập thể thôi...

- À mới vào thì không hề gì ! - Người mặc áo mưa nói đoạn bước lên thềm
nhà, tay ve vẩy chiếc mũ lưỡi trai vừa cất ra khỏi đầu.

Ana vội vã thu lượm quần áo cho nhanh rồi ba chân bốn cũng chạy vào
nhà. Cô bước vào buồng.

Acxêni đang ngồi cạnh người mặc áo mưa, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.