TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 353

Câu lạc bộ là một căn buồng rộng, có sáu cửa sổ. Sát tường kê một chiếc
bàn phủ vải hoa đỏ, góc tường treo cờ, ảnh.

Vậy mà bác gái Đaria cũng đã bị bác Actem đẩy bật ra khỏi ghế. Bác ta
phải bỏ bàn ra ngồi ở tận cửa sổ. Trong phòng nóng nực, mặt trời tò mò
ngó vào mấy ô cửa sổ. Một con ruồi hoa vo ve, húc đầu vào khung kính.
Lớp học im phăng phắc. Bác Actem nhấm nước bọt vào mẩu bút chì, rồi
viết, miệng há hốc và môi méo xoạc cả đi. Ana bị ép chặt hai bên và bị thúc
cả vào mạng sườn. Ngồi cạnh Ana là Mácpha, có bốn con. Chị ta biết rằng
con mình được trông nom cẩn thận trong vườn trẻ, cho nên yên trí dán mắt
vào cuốn sách chữ cái, mồ hôi nhỏ những giọt to như hạt đỗ mẩy, lăn từ
mũi xuống môi trên.

Chị ta lấy ống tay áo quệt ngang, đôi khi thè cả lưỡi ra liếm rồi lại mấp máy
môi, xua đuổi những con ruồi đến quấy rầy.

Ana thấy tim mình đập nhanh hơn. Giờ đây lần đầu tiên cô đọc được cả
một tiếng. Cô ghép một chữ này với một chữ khác, rồi một chữ nữa, thế là
một cái hình loằng ngoằng khó hiểu ấy tự nhiên hợp thành một tiếng. Cô
huých vào sườn bạn ngồi bên cạnh: Trông này, thế là thành chữ
“khlêbôrốp” ([57]).

Ông giáo lấy phấn đập lên bảng một tiếng cốp.

- Khẽ chứ ! Đọc thầm thôi ! Nào, bây giờ bác Actem đọc bài hôm nay xem
sao.

Bằng cả hai lòng bàn tay, bác ấn chặt cuốn sách chữ cái xuống bàn, rồi
hắng giọng:

- Cháo của... chúng tôi...

Mácpha nhịn không được, đưa tay che miệng cười phì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.