TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 355

bên cổng khu tập thể. Sáng sáng, lũ trẻ con nhẩy cẫng, chạy đến trường như
một đàn ngựa non xổng chuồng.

Và rồi vào một ngày thu lạnh lẽo, mịt mờ, ngay từ sớm tinh sương,
Alêchxanđr, chồng của Ana, đã bước lên thềm, tay cầm một cành phỉ để
xua chó. Anh ta cứng cáp nện gót giầy trên thềm gỗ, mở rộng cửa, rồi đứng
bên khung cửa, cao to, đen đủi trong chiếc áo choàng quân sự đã sờn cũ.
Không chào hỏi gì anh ta chỉ nói đơn sơ, ngắn gọn:

- Ana, anh đến đón em đây. Em chuẩn bị đi ?

Đang ngồi trên rương, Ana bỏ chạy sang giường, những ngón tay cứng
queo vơ quàng vơ xiên. Cố giật lấy chiếc khăn len treo trên mắc, nhưng rồi
lại ngồi xuống, đưa mắt hết nhìn Acxêni rồi lại nhìn chồng. Mãi sau cô mới
mấp máy nổi đôi môi nói:

- Tôi không đi !

- Không đi hả ?...Rồi xem !...- Alêchxanđr nhếch miệng mỉm cười, nhún
vai, quay ra. Anh ta còn cẩn thận, khép chặt cửa lại.

Suốt mùa thu dài đằng đẵng và u sầu đó, Ana ốm đau luôn, người vàng ệch
do đau ốm, hoặc do lo nghĩ quá nhiều.

Một buổi chiều thứ bảy, cùng với các bà các chị vắt sữa bò xong, lùa bê vào
chuồng thấy thiếu một con, Ana bèn chạy đi tìm. Băng qua một bãi đất ra
đồng, cô đi ngang qua chiếc cối xay gió đang mơ ngủ trong sương chiều.
Trong một nghĩa địa cũ hoang vu, những chiếc giá chữ thập mốc thếch và
những ngôi mả xưa đã sụt lở, cô thấy con bê đốm của tập thể vẫn còn nhởn
nhơ gặm cỏ. Cô bèn dồn nó về nhà, vừa đi vừa ngoái nhìn bóng tối đang
dầy đặc quanh mình. Đi tới con mương, cô ngồi thụp xuống, hai tay ép chặt
vào ngực. Cùng với tiếng trống ngực đập thình thịch, cô còn nghe có tiếng
bộp bộp , sột soạt đâu đây... Rồi cô lại nặng nề cất mình đứng dậy bước đi,
nhếch mép mỉm cười mệt mỏi, chờ đợi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.