TRUYỆN NGẮN HAY 2014 TẬP 1 - Trang 144

BÃO

Hạnh Vân

T

rời nặng trĩu, đục nhờ nhờ như nước gạo. Gió thổi bạt tay lái, hắt

Nam vào quán nước mía bên đường. Và mưa sập xuống.

Những hạt mưa nối nhau thành lớp lớp hàng rào nước ngăn cản tầm

nhìn, thành ra cái quán Mây Tím hơi xéo bên kia đường trở nên xa xăm mù
mịt. Gió mưa này cũng đã hắt mấy đứa con gái váy ngắn áo dây bên ấy vào
sâu trong quán, không túm tụm phía trước khoe chân dài da nõn mời mọc
như mọi ngày.

Chị chủ quán đặt ly nước trước mặt Nam cái cộp, nước mía sánh một

ít ra bàn. Cái cách dằn ly và gương mặt nhàu nhò của chị khiến Nam nghĩ
chị đang bực bội chuyện gì đó. Biết đâu chồng chị cũng vào miền Đông
Nam Bộ. Nam nghĩ vậy khi mưa tạt ướt chỗ ngồi và nước từ mái tôn cũ kỹ
bắt đầu nhỏ long tong xuống mấy cái thau chị chủ quán vừa sắp sẵn trên
nền.

Nam phụ chị buộc tấm ni lon che phía trên cái võng trong góc quán,

nơi có thằng nhỏ đang nằm ngủ ngon lành. Việc này thì Nam rành lắm, các
mối buộc chắc chắn bảo đảm không giọt nước nào có thể rơi xuống chỗ
thằng bé nằm. Gương mặt chị chủ quán giãn ra, chị tặng cho Nam một nụ
cười kèm theo một câu nói bâng quơ: “Ông trời ổng giận gì mà cơn bão đầu
tiên lại đánh vào đây hổng biết”.

*
* *
“Ông trời giận gì hổng biết”, cái ý nghĩ này từng trở đi trở lại, ám ảnh

Nam mỗi lần trời dông bão. Ông trời có giận thì giận những người làm bậy
chớ những người đàn bà hiền lành tần tảo như mẹ Nam, mẹ Thêu hay như
chị chủ quán này thì mắc mớ gì ổng giận. Vậy mà mỗi lần trời gầm ghè
dông bão thì chỉ có những người nghèo khó lam lũ là khổ sở bởi nhà dột,
mưa hắt, nước ngập, gió lạnh… còn khối kẻ bất chính thì nhởn nhơ nhà cao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.