TRUYỆN NGẮN HAY 2014 TẬP 1 - Trang 26

Chị Son càng lúc càng bồn chồn. Không hiểu sao chị cứ nhìn ra phía

ấy, phía có con đường nhỏ dẫn từ căn nhà của đội trồng rừng ra xóm núi.
Rồi chị kiếm cái đèn pin đi rừng, xỏ đôi ủng lội đêm. Chị cầm bao thuốc lá
Thăng Long, một túi chè Thái, đóng cửa, bước đi thập thễnh trong màn
đêm đen.

Đi đến cái lán của người trồng rừng, chị Son đứng lại giữ tay lên ngực.

Sao mình lại đến đây? Nhưng nhỡ ra người ấy bị làm sao? Ốm hoặc tai nạn
hoặc gặp phải chuyện gì?

Chị Son gõ cửa một căn phòng có ánh điện. Có tiếng guốc mộc loẹt

quẹt. Rồi cửa mở. Một ông già đứng giữa cửa.

Ông che mắt một lúc rồi hỏi:
- Chị là chị Son? Son ngạc nhiên:
- Bác... là ai ạ? Sao bác biết cháu?
- Tôi là bảo vệ của đội trồng rừng. Mời chị vào đây.
Son ngạc nhiên hơn nữa:
- Cháu chưa nghe ai kể về một bảo vệ như bác.
- Cậu Lăng chứ gì? Cậu ấy có gửi cho chị một lá thư đây.
- Sao ạ? Thư? Cháu không hiểu? Ông già lắc đầu:
- Tôi chỉ biết cậu ấy dặn là nếu chị vào đây thì mới đưa chị thư này.

Cậu ấy xin chuyển công tác về dưới xuôi.

Son lùi lại sau cánh cửa bằng liếp tre.
Bỗng nhiên chị thấy mình cô đơn hơn cả chục năm qua cộng lại.
*
* *
Trích thư của chàng kỹ sư lâm nghiệp:
Son!
Tôi đã nhận ra chị.
Chúng ta chưa biết nhau. Thực ra chúng ta chưa hề biết mặt nhau.

Đêm tối và những khoảng cách chỉ để cho chúng ta nhìn thấy nhau bằng
một hình dung qua lớp không gian xa mờ.

Nhưng tôi đã nhận ra chị. Tôi biết chị là ai và tôi cũng biết chị đang

đợi chờ ai. Chị đã đợi hắn cả cuộc đời rồi. Đã sắp tàn cuộc đời của một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.