TRUYỆN NGẮN HAY 2014 TẬP 1 - Trang 47

phong thư. Bà soi đi soi lại địa chỉ gửi đến trên lá thư. Đích thị của bà rồi.
Chỉ có điều, chỗ điền tên người gửi chỉ là khoảng trắng với hai dòng kẻ
xanh nhạt. Nét chữ lạ huơ lạ hoắc.

Chợt, bà nhớ tới lão Nại. Bà nghĩ lão trên thiên đàng chắc râu đã phơ

phếch. Mỗi lần lão đi, đều không chào tạm biệt vợ lấy nửa lời. Sáng ra bà
thấy mảnh giấy đặt dưới ấm tích pha chè, bà mới biết rằng lão đã đi. Lão
Nại nắn nót từng con chữ. Chữ lão như chữ đứa trẻ con lên tám, lên chín
bây giờ, bụng chữ o, chữ a cứ bệu ra. Lão viết cho bà vài dòng, đại khái:
"đồng đội còn chờ tôi, đất nước còn chờ tôi. Vậy bà gắng chờ tôi thêm chút
nữa. Tôi đi tôi lại về mà. Tôi sẽ nhớ lắm đấy... mình ạ! Chào quyết thắng".
Bà đưa tay gạt nước mắt, sụt sùi rồi lại cười bẽn lẽn như thiếu nữ. Bà giắt
những mẩu giấy dưới gối, đêm nào trăng rạng, nhớ lão, bà lại lấy ra xem.
Bà cũng tinh, cứ đêm trước thấy lão ít nói, và ân cần với bà hơn, biết thể
nào sáng mai lão cũng khoác ba lô lên đường. Có những lần lão đi, lão
chậm rãi ra khỏi tấm chăn đơn. Cảm giác như lão đang nhìn mình ngủ, bà
không mở mắt, trống ngực đập thình thịch như sắp sửa bị người ta bắt quả
tang. Đến khi nghe tiếng bước chân lão rệu rạo dưới nền đất, bà mới kịp
nhìn bóng lão qua tấm ri đô mỏng. Bà buông thõng người như một sự bất
lực chẳng thể níu giữ bước chân lão. Bà trùm kín chăn, cố không bật ra
tiếng khóc. "Tôi đi tôi lại về mà". Bà khóa chặt lời hứa của lão vào ngăn tủ
của lòng mình. Dăm, bảy mảnh giấy để lại thì lão đi. Lần này lão đi thật.
Nhận tin lão hy sinh trên chiến trường, bà khóc vật vã, tay siết chặt lấy
những mảnh giấy lão để lại. Đồng đội chôn cất lão. Bà chẳng có dịp nhìn
thấy mặt lão lần cuối. Lão lên thiên đường, và lời hứa vẫn nằm im trong
ngăn tủ...

Bà bước tới bước lui trong khoảng sân bé tẹo nhà mình. Hay đợi con

dâu về? Biết đâu chị lấy tên bà gửi cho người khác thì sao? Thằng con trai
bà có lần nào gửi tiền hay thư cho bà đâu? Vừa ngó thấy bóng chị Hiên là
bà lại vội vàng dấm dúi lá thư vào túi áo.

Bữa cơm hôm nay có tôm đồng và canh cải cá rô đúng món bà thích,

vậy mà lòng bà cứ chộn rộn không yên. Mẩu thư nhỏ gọn lỏn trong túi áo
mà đè lòng bà nặng như tảng đá. Cơm chưa xuôi bụng, bà định đứng dậy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.