TRUYỆN NGẮN HAY 2014 TẬP 1 - Trang 48

vào buồng. Thằng cu Khoai quấy, cứ đòi bà nội ru ngủ. Những lúc thế này
sao thấy con cháu phiền quá. Muốn một chút yên tĩnh cho riêng mình mới
thấy thật hiếm hoi. Dỗ thế nào thằng Khoai cũng không chịu ngủ. Hết đòi
bà nằm võng ru, đến đòi bật đài cho nghe. Một giây dài như thế kỉ.

Cuối cùng bà cũng được yên tĩnh, sự yên tĩnh tuyệt đối. Tay chậm rãi

bóc thư mà vai run lên bần bật.

"Tuổi đã xế chiều vẫn không thôi mong nhớ em. Trong tôi có một thứ

tình già, không phải già vì tóc đã hai màu chen chúc. Già vì cái tình đã lớn
ngót ba mươi năm. Ừ, mà ba mươi năm nhiều nhặn gì cho cam, người ta
chết rồi, tình yêu còn ở lại. Huống gì sáng ra vẫn ngó thấy mặt trời đỏ ửng.

Em ngủ ngoan nhé. Tôi mơ về em. Tình già!".
Má bà nóng ran lên như người thiếu nữ lần đầu nghe câu tỏ tình bẽn

lẽn. Bà tự xua đi ý nghĩ điên rồ nhơn nhởn trong đầu mình. "Nhứt định
người ta gửi nhầm rồi. Nhưng trót bóc ra rồi thì tính sao? Hôm nào chờ lão
Tôn vào làng đem trả nó vậy". Bà cứ cười như hoa nở trong lòng. Tình già
sao mà lãng mạn, ngọt ngào thế chứ. Ngày mới yêu, lão Nại có khi nào
ngòn ngọt với bà câu nào đâu, trừ mỗi lúc lão sắp sửa khoác ba lô lên
đường ra trận. Và lão cũng chẳng rỏ bên tai bà những câu ngòn ngọt ấy, chỉ
dám viết vào mẩu giấy nhỏ. Đến cả yêu thương còn vụng về. Bà cười bần
bật, gặng cho tiếng cười nhỏ chút kẻo con dâu lại tưởng bà ngáy giữa đêm
thì khổ. Tình già, sao lại khiến bà yêu đời thế chứ.

Trưa nay nắng gắt, mãi bốn giờ chiều bà mới ra đồng. Đồng khô nứt

nẻ, hoác hơ dưới chân lúa. Nhìn vết nứt, lòng bà như toác rạn. Rồi mùa này
chẳng biết lấy gì cho đầy chum, vại. Bà lội xuống rãnh nước, cầm chậu tát
vào ruộng được một ít. Nước rãnh ít mà mồ hôi đổ xuống thì nhiều. Bà có
mỗi sào ruộng này, bà chăm chút nó như khúc ruột của mình. Trời đất
không thương bà. Thế là bà chửi đổng. Chửi trời sao hành bà khổ thế này.

Từ đồng về nhà, có một thôi đường mà bà đưa tay ra sau đấm lưng

mấy bận. Bà lẩm bẩm trong miệng câu gì đó không rõ nghĩa. Bà gặp mấy
bạn già đang ngồi quán nước của ông Nguồn dưới tán cây đa đầu làng. Mấy
bạn già đẩy qua đẩy lại mấy lời để chèo kéo bà vào uống chén nước chè
xanh rồi hẵng về. Mặt trời đã xế bóng, như hối thúc bà về cho kịp giờ. Mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.