TRUYỆN NGẮN HAY 2014 TẬP 1 - Trang 74

thoáng chốc chỉ còn nhìn thấy vạt áo bành tô của chùm bạc núi Lùng bay
lất phất.

*
* *
Nửa khuya, Phòm Hồ mới dám mò vào nhà mẹ vợ thứ. Nghe tiếng gọi

cửa dồn dập của con rể, người mẹ vợ được Hồ lỳ biệt danh là Bà già lọ mọ
đi ra, vừa mở cửa vừa chửi bằng giọng lơ lớ.

- Quân khốn nạn! Ăn nắm mà nửng mỡ nại về hành tao.
- Bà nhanh cái tay lên! - Hồ lỳ một tay cắp thằng bé, một tay dắt con

nhỏ, gầm ghè.

- Ối giời ơi nại bị nàm sao?
Bà già tru tréo lên khi nhìn thấy đứa cháu ngoại duy nhất bất động

trong tay của bố nó. Bà hoảng hốt đỡ thằng bé nằm xuống chiếc phản kê
giữa nhà, vừa lu loa vừa lật đật chạy khắp nhà lục tung mọi thứ để tìm, cuối
cùng mới chợt nhớ ra lọ dầu cao để ở ngay đầu giường.

Con bé nép vào sát góc tường khẽ khép đôi mắt mệt mỏi lại. Đêm

khủng khiếp trôi qua. Phòm Hồ bưng chậu nước nóng pha mấy hạt muối
đến bên giường, lúc này con bé vẫn còn đang mê mệt. Ông nâng bàn tay
nhỏ cuốn bọc giẻ lên khẽ cởi nút và thấm nước muối, dỡ dần từng vòng
cuốn ra, máu khô đông cứng thành tảng. Phòm Hồ lặng nhìn bàn tay nhỏ
tím tái khuyết một ngón, miếng giẻ dính bết vào xương. Khuôn mặt bặm
trợn của ông thoáng co lại, không thể giật miếng giẻ, ông thấm từng giọt
nước muối vào, tỉ mỉ bóc nó ra khỏi vết thương rồi ném xuống nền nhà,
dùng một thứ bột mầu đen đã tán mịn rắc lên vết chém, sau đó lấy miếng
giẻ sạch băng và thắt nút lại.

Trốn ở nhà mẹ vợ hai ngày mà vẫn chưa thấy động tĩnh. Phòm Hồ

ngao ngán bưng bát lên, nhìn mâm cơm đạm bạc chỏng chơ đĩa rau lang
luộc chấm nước muối xanh lét.

- Bà cho người hay lợn ăn?
- Chúng mày không ăn thì biến!
Phòm Hồ buông bát, rút trong túi ra một cọc tiền đập "rầm" xuống

mâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.