TRUYỆN NGẮN HAY 2014 TẬP 1 - Trang 75

- Tiền này bà để mà nuôi thằng Thắng.
Bà già ngẩn người nhìn cọc tiền, nhìn sang đứa cháu ngoại khẽ gật gật

đầu đồng ý, nhưng lại ái ngại liếc sang con bé.

- Anh mang đi theo à?
- Cái thân tôi còn không xong, mang vác gì.
- Ơ, thế định vứt nó đi à?
- Bà cho nó ăn vài bữa, có chết được không?
- Nhà này không thừa cơm.
- Thằng bố nó nợ tôi hai con trâu, tôi khắc nhắn vợ chồng nó lên

chuộc con bé. Trâu đấy coi như là của bà.

- Thế mà tôi cứ tưởng nà con rơi con vãi của anh cơ đấy!
Bà già nói với Phòm Hồ rồi quay sang nhìn con bé đang cắm cúi gẩy

cơm, mắt nheo lại.

- Vừa điếc mà nại có giá bằng hai con trâu cơ đấy.
Ở đây với bà, chờ bố mày mang trâu lên bà cho về.
Con bé vẫn lầm lỳ gẩy cơm. Phòm Hồ đứng dậy khoác áo bành tô đi

ra ngoài, nhảy lên yên ngựa, toan quất roi thì con bé buông đũa chạy theo
với lấy bàn chân lơ lửng của ông khóc òa lên.

- Ông ơi, cho cháu về!
- Bỏ tay ra.
Phòm Hồ giận dữ hất mạnh chân, con bé ngã dằn mông xuống đất.

Thoáng chút lưỡng lự, ông ta nhảy xuống đỡ nó ngồi dậy.

- Nín đi, không khóc nữa!
- Cháu... sợ...
- Sợ, sợ cái gì?
- Cháu... sợ người!
Phòm Hồ hất tay con bé ra khỏi vạt áo, nhảy lên yên thúc ngựa phi

như bay ra đường.

Ngày nào Bà già cũng ra vào cằn nhà cằn nhằn, ngóng mãi mà không

có ai đem trâu lên chuộc con bé về, lúc lúc lại đem cọc tiền con rể đưa ra
đếm. Buổi trưa có hai người lạ đến báo cho bà biết Hồ lỳ đã bị bắt và nhắn
bà muốn đòi trâu thì đưa con bé về bản Giáng đổi cho bố mẹ nó. Bà già

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.