TRUYỆN NGẮN HAY 2014 TẬP 1 - Trang 86

hoa cúc, loài hoa mẹ yêu từ hồi còn con gái. Ký ức về mẹ với tôi chỉ có
vậy. Mẹ, một người đàn bà đẹp nhưng chúa trời không ban cho sức khỏe,
hạnh phúc thì vậy thôi, bao nhiêu năm sống cho đến khi tàn xương dưới
mộ. Tôi thấy ba yêu mẹ bằng cả con tim của mình.

Đến đây thì em khóc, tôi đốt điếu thuốc rồi nhìn em. Chuyện mới có

vậy mà khóc sao. Em dỗi vì tôi thờ ơ với nỗi đau mà nàng đang chịu. Khóc!
Có biết bao lần. Tôi thì một lần khóc cho đã rồi nước mắt cạn ráo. Không
phải ngày mẹ mất đâu, mãi đến sau này khi dì đi khỏi nhà, tôi mới thực sự
khóc. Dì giáo viên trung học bỏ nhà đi khi gặp người đàn bà thứ hai của ba.

Cô Thanh bán quán ở gần đơn vị. Cô Thanh có đôi má hồng và mái

tóc đen nhánh. Hồi xuống quán cô chơi tôi cứ hay ngắm cô rồi nói. Cô đẹp
quá à. Cô cười, Quân có muốn cô làm mẹ không? Tôi chối đây đẩy, không
được vì cô còn có chồng mà mẹ con cũng sờ sờ ra đó. Cô cười, chỉ nói đùa
cháu thôi. Cô chỉ mến cháu thôi còn người như ba làm sao cô với tới, đại
đội trưởng mà. Đại đội trưởng to lắm chớ, cô chỉ mới có học xong lớp 10.
Nói rồi cô cười khanh khách và đi xúc cám cho lợn ăn. Cô cũng có một
người con trai hơn ba tuổi. Tôi chỉ biết về cô Thanh có chừng ấy và nhớ có
chừng ấy. Còn dì thì nhớ nhiều. Có lẽ nhà giáo thì dễ nhớ dù những điều
người ta chỉ nói qua.

Em nhìn tôi vẫn đôi mắt ngấn lệ. Cái nhìn này vừa thương cảm nhưng

cũng vừa như để dò xét một con người. Tôi phì cười, anh đẹp trai quá
chăng? Không nhập gì đến điều tôi đang hỏi, em nói anh hiểu gì về dì giáo
viên trung học của anh? Tôi lặng im một lúc rồi nhìn ra song cửa sổ. D giáo
viên trung học, dì ấy như một hạt mưa nhìn từ khung cửa sổ lúc trời về
đêm. Nhất là năm dì đau, tôi thấy dì hay khóc. Giọt nước mắt như hạt mưa
len lén trốn ánh mặt trời. Ba chăm sóc tận tình nhưng rồi bệnh tình dì vẫn
không thuyên giảm. Hầu như dì lặng im đến cả năm trời, tôi thấy một kỳ
tích ở con người không nói. Những ngày đó dì hay đến mộ mẹ tôi, dì thắp
nhang xong rồi đứng nhìn gió, nhìn mây trôi, nhìn giọt nước mắt rơi lang
thang trên mộ phần của một người đàn bà lạ. Có mấy lần tôi mở lời để
mong dì tâm sự nhưng dì chỉ mỉm cười. Mẹ con bây giờ sướng rồi, con
người chỉ thực sự sống khi trở về với người mẹ đất. Tôi nói với dì cháu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.