TRUYỆN NGẮN HAY 2017 - Trang 116

Chúng tôi ngồi cùng nhau ở phía ban công. Thật may mắn là vẫn còn

sofa để ngồi, tất nhiên rồi, đến Sofa mà không có sofa thì chẳng còn gì là
thú vị. Đúng như lời mọi người nói, thời gian quả mang trong mình một
sức mạnh kì diệu. Nam trong trí nhớ của tôi là một cậu trai trắng trẻo, hiền
lành, hát rất hay và tài nhảy dây luôn làm cho bọn con gái trong lớp phải
ngỡ ngàng. Chàng trai ngồi trước mặt tôi lúc này dường như là một con
người khác, với vẻ ngoài cương nghị và có phần già dặn trước tuổi. Chúng
tôi bắt đầu trò chuyện có phần gượng gạo với vài câu hỏi thăm quen thuộc.
Càng sau, câu chuyện lại càng quay trở lại thời điểm bọn tôi học cùng
nhau. Tôi bảo Nam ngày càng “nam tính” hơn, và hắn thì trả đũa tôi bằng
cách nhắc lại những chuyện xấu hổ đáng bị chôn vùi vĩnh viễn của tôi lúc
trước. Bỗng dưng, như chợt nhớ ra điều gì đó, khuôn mặt Nam đanh lại, nó
hỏi tôi bằng một giọng nghiêm túc chưa từng thấy:

- Mày biết tin gì chưa?

- Chưa. Tin gì cơ?

Tôi bỗng cảm thấy bất an.

- Không đọc bài đăng của cái Thanh trong nhóm lớp cấp một của mình

à?

- Tao chưa. Tao dùng nick facebook mới rồi, hình như chưa ai thêm

vào cả.

Một nhóm khách mới bước vào tầng hai nơi chúng tôi đang ngồi,

những con người ăn mặc phong trần bụi bặm với những chiếc máy ảnh và
ống lens to đùng treo trước ngực. Câu trả lời của Nam bị át đi bởi tiếng
bước chân lên những bậc cầu thang gỗ, tiếng cười nói vui vẻ của những
người đang tiến đến. Khi Nam nhắc lại một lần nữa cũng là lúc chúng tôi
cảm giác được có một đoàn tàu đang đi ngang qua. Bằng một cách thần kì
nào đó, giữa không gian phố phường tấp nập, thứ âm thanh ấy vẫn có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.