TRUYỆN NGẮN HAY 2017 - Trang 146

như nguồn sữa mẹ nuôi lớn những đứa con vạm vỡ, đôi cánh tay ôm trọn
bãi bờ.

- Nào, mau cho thuyền vào bãi… mau!

Tiếng anh Đức hô to như mệnh lệnh. Đoàn người nhanh chóng đưa

thuyền vào bãi. Những chiếc thuyền kịp trở về trong đêm. Tiếng anh thở
phào nhẹ nhõm, cứ như vừa xong một nhiệm vụ đặc biệt. Mưa bắt đầu ngớt
thì trời cũng gần sáng.

Chị dâu đã trở dậy nấu xong nồi cám cho đàn lợn. Mẹ nhìn chị tần

ngần:

- Trời đất này chẳng biết thế nào. Người đi biển cũng chẳng biết lúc

nào trở về. Thương tụi bay mất một đêm…

Chị cúi đầu, gom một đống áo quần, chăn màn cho vào chậu, bọt trào

trắng bông. Đôi tay chị ngỡ như mềm mại thế, mà từng chiếc, từng chiếc
ráo nước, vắt đầy dây phơi. Những sắc màu xen nhau, phất phơ trong nắng.
Tôi nhớ ngày mẹ còn trẻ và anh em tôi còn bé, cảnh nhà cũng êm đềm và
bình dị như thế.

Tôi co cổ hít một hơi dài rồi lấy xe đạp thẳng ra bờ đê ven biển. Sương

tan dần dưới bàn chân mát lịm. Nắng bắt đầu lên theo vòng xe quay đều...
Tôi thích buổi sớm mai trên biển. Nắng bắt đầu ánh lên từ phía xa xa, đỏ
rực như màu lửa, rồi lấp lánh trải trên từng đợt sóng, tan dần và hồng cùng
ánh mặt trời. Ngân đã chờ tôi ở khúc vòng có những bông hoa muống biển
tím ngắt còn ướt đẫm sương hay tối qua bị táp vì bọt sóng, lay lay trong
nắng. Ngân thích ngồi bên vạt hoa muống biển quanh năm bám mình trên
cát. Loài hoa có sức sống diệu kỳ khoe sắc trong cái nắng, cái gió biển đêm
ngày. Phát hiện ra Ngân đẹp dịu dàng. Tôi cười ngô nghê vì ý nghĩ ấy. Con
gái miền biển quê tôi ai cũng có nước da nâu giòn, đôi mắt to và đen nhánh.
Cả thân hình toát lên một sự rắn rỏi. Nhưng ẩn sau cái vẻ cứng cỏi ấy là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.