TRUYỆN NGẮN HAY 2017 - Trang 213

trong đống ngập ngụa đó. Chỉ thấy phần đầu ngoi lên, ngoi lên như cố vẫy
vùng để hít thở chút không khí còn sót lại trong căn nhà như một hộp diêm.

Tự nhiên, chị rùng mình. Cảm giác đến một lúc nào đó, cái đống phế

liệu này sẽ đổ ập lên người chị. Chị dựng xe, ngồi phệt xuống đất. Mấy cái
lọ nhựa ở vệ đường lăn lông lốc làm đàn ruồi nhặng hoảng hốt đập cánh lảo
đảo bay đi. Chị có như những con ruồi nhặng kia không? Suốt đời chỉ biết
bám vào những gì người ta vứt bỏ? Chị thở dài não nuột. Hai cái sọt như
hai bát canh cặn cơm thừa…

Chị không thể chợp mắt. Đêm yên tĩnh nghe được hơi thở của từng

bông chuối pháo. Chị cứ nghĩ mãi về căn nhà hộp diêm rồi lại nghĩ về chiếc
quạt màu xanh gãy mất một cánh. Lần đó, người đàn ông ấy đã bán nó cho
chị. Lần này, chị lại mua nó từ người đàn ông ấy. Bất giác, chị giật mình.
Mơ hồ nhận ra một điều gì đó chẳng bình thường. Trách chi, sao ông luôn
luôn có những thứ bỏ đi mà gọi chị vào để bán. Lẽ nào, ông ấy lại làm một
việc nực cười như vậy? Trong chị bỗng dậy lên một niềm xúc động. Vì điều
gì? Chẳng thể nào thế được. Có thật vậy hay không? Hàng mớ câu hỏi cứ
bùng nhùng trong đầu như những đống phế liệu ngổn ngang.

Lần đầu trong giấc mơ là nhôm đồng sắt vụn.

10.

Chị đón lấy cốc nước mát từ tay người đàn ông. Hai bàn tay lướt qua

nhau thoảng như một cơn gió nhưng cũng đủ làm cả hai chợt run lên.

Ông dụi điếu thuốc đang cháy dở vào chiếc gạt tàn. Ngọn khói xám

mỏng manh cố ngoi lên thoát xác. Ông lơ đễnh nhìn mưa. Chị im lặng.
Muốn nói một điều gì đó nhưng không biết phải nói gì. Bắt đầu từ đâu để
đến chiếc quạt màu xanh bị gãy mất một cánh? Chị nhìn ông. Mái tóc màu
khói xám trầm buồn. Bộ râu bạc đâm sâu vào cô độc. Chị thấy lòng mình
chống chếnh. Hình như một cơn gió lạnh mới tràn qua?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.