TRUYỆN NGẮN HAY 2018 - Trang 153

Và nó luôn kiêu hãnh khi đùm một suất cỗ làng mang về cho mẹ, vì

mẹ nó là người làng Cối đương nhiên phải được ăn cỗ làng dù ở đâu. Khi
nuốt miếng xôi làng con Phấm mang về, Hưởu lại chảy nước mắt. Thương
con. Nhớ chồng. Không biết lúc về đình làng hưởng lộc không thấy Hưởu,
Hấn có bay ra bến sông mà tìm không, cái bến sông hoài thai cái Phấm, cái
bến sông Hưởu với Hấn thành vợ thành chồng.

...

Phấm về. Đẹp như người mẫu trên ti vi. Nó đến cửa, Hưởu lao ra định

ôm chầm lấy cho thỏa nỗi nhớ mong. Nhưng nó đẹp quá, thơm quá làm
Hưởu sững lại.

Liệu có khi nào Hưởu ôm mà làm lấm cái váy nó mặc, làm mất cái

mùi thơm của nó không. Còn cái Phấm, thấy mẹ trân trân nhìn thì cũng tròn
mắt nhìn mẹ, líu lo hỏi chuyện ở nhà. Hưởu thấy lòng dạ chênh chao, rồi
nghĩ, nó đi xa hàng ngàn cây số mới được ở phố, mình chả đi đâu cũng
thành người phố rồi còn kém gì, mà có kém, mình cũng là mẹ nó. Nghĩ đến
thế rồi mà ruột gan Hưởu vẫn chơi vơi. Nó nói năng đi đứng khác quá, mới
có mấy năm mà xứ phồn hoa xa lắc xa lư nào đó đã rửa sạch cái quê mùa
cộc kệch.

Hưởu sướng rân rân trong lòng nhưng cũng thấy xa xa, sờ sợ làm sao.

Đêm. Con gái rúc vào ngủ chung, kể liên miên đủ thứ chuyện trời Tây,
Hưởu tai nghe mà lòng dạ phấp phỏng tìm xem đằng sau mùi nước hoa
ngây ngất đang nằm cạnh có tí mùi nào của con gái mình không, đằng sau
cái âm thanh ríu ran chuyện đây có còn từ nào, chữ nào của người làng Cối
không, còn cái âm giọng nào của con gái Hưởu ngày xưa không...

Tìm mãi, lúc thấy, lúc không... Hưởu lại tự trấn an nó đi xa thế thì phải

khác, phải thay đổi chứ, mà rõ ràng là nó lớn hơn hẳn cái con Phấm lúc rời
Hưởu đi tây, cái gì nó cũng hơn hẳn, vậy thì Hưởu còn lo tiếc cái gì, cứ tiếc
mãi cái kiểu nói quang quác như cãi nhau của gái làng Cối à, hay là Hưởu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.