TRUYỆN NGẮN HAY 2018 - Trang 154

tiếc cái giọng đầy lưỡi rồi thi thoảng lẫn lộn lờ với nờ, vờ với phờ của
người làng Cối, hay là tiếc cái mái tóc rễ tre, hay là tiếc cái ngây thơ hồn
nhiên của Phấm, hay tiếc cái mặt đầy mụn trứng cá, cái mùi mồ hôi chua
chua...

Hưởu cứ nghĩ liên miên đủ thứ trong khi con gái nói chuyện chán chê

đã ngủ say tít. Nó thở đều và nhẹ chứ không khò khẹt như hồi ở nhà với
Hưởu. Đêm im tít, thi thoảng vài tiếng lá lăn lao xao ngoài đường vọng lại.
Xung quanh chỉ có tiếng thở của Phấm, tiếng thở nhẹ và êm cuốn Hưởu bắt
nhịp theo, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Sáng ra, Phấm bàn với mẹ:

- Hôm tới đây hội làng, mẹ nhận cho nhà mình làm bánh đúc lạc góp

nhé!

- Sao lại nhận làm cái món quê quể quề quê ấy hả con, cỗ làng xưa

nay, có ai cúng bánh đúc bao giờ?

- Thì con nghĩ người làng mình ăn gì thì mời thành hoàng thứ ấy thôi,

bánh đúc cả làng thích ăn, con sang bên kia lúc nào cũng thèm. Con cứ
nghĩ, bố con rồi bao nhiêu người làng mình, chết đi chẳng được cúng bánh
đúc chắc cũng thế, mình cứ cúng đi, thành hoàng là thánh là thần rồi không
thích ăn bánh đúc nữa thì còn vô số vong linh người làng về dự hội thích
chứ mẹ...

- Lâu lắm mẹ chả đi hội, giờ lại nhận làm bánh... mà mẹ cũng chả

muốn đến...

- Lại nhớ bố với chuyện cũ à, nhớ thì đến đi mẹ, bố về gặp cả ba mẹ

con mình ở đấy thì càng vui chứ sao, còn cái chuyện kia, làng người ta biết
cả rồi, có phải tại mẹ đâu mà mẹ sợ! Mấy cái nhà máy xây lù lù cạnh làng,
khói bụi, nước thải làm đến cây cỏ cũng ung thư hẵng là! Với lại, mẹ hoài
thai con là thêm người thêm của cho làng, sao mà thành hoàng bắt tội được,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.