TRUYỆN NGẮN HAY 2018 - Trang 64

lạnh lẽo, hai thân xác bị dìm trong nỗi buồn có giống, có khác nhau khóc
cùng nhau. Càng khóc càng thêm lạnh. Bóng tối trùm lên Ngọc Sương giờ
cũng lạnh.

Chấm đỏ từ đầu điếu Pall Mall chẳng là gì so với khoảng mênh mông

đen kịt. Bàn tay giữ chiếc hộp quẹt Zippo lại bật. Ánh sáng soi mái tóc uốn
xù của Ngọc Sương lên vách hầm thành một khối đen méo mó, kỳ dị. Cu
Đen luôn sợ những cái bóng in trên vách.

Buổi tối khi con ngủ, Ngọc Sương thường phải kể câu chuyện về

người khổng lồ sẽ nuốt trọn những cái bóng con mới chịu nhắm mắt. Câu
chuyện không biết sao lại có sẵn trong trí nhớ. Chắc nó là của má. Bà Năm
già không biết câu chuyện.

Mỗi lần Henry về, dắt con qua gởi bà, cằn nhằn duy nhất Ngọc Sương

được nghe là: “Kêu để nó bên này không nghe, dắt chi qua bển, ồn ào nó
không ngủ được chứ sợ bóng biếc cái gì!”. Không nghe bà nhắc về những
hứ hó, những xì xào trong xóm.

Cả những sa sả chửi con của mấy bà già có con gái đang tuổi lớn:

“Thứ tụi bây… nuôi cho trắng da dài tóc rồi cũng đi lấy Mỹ chớ gì!” Ít gặp
Henry, vậy mà cu Vọng vẫn quấn quýt lắm ông Mỹ nó thích nắm râu kêu
“Xi líp, Xi líp”.

Chắc nó nhớ cái lần ba tháng sốt khóc ngằn ngặt, ông đã giật nó khỏi

tay mẹ, nhảy lên xe jeep. Lúc ông sắp sửa lên máy bay nó còn chạy theo
ôm cứng lấy chân, hu hu khóc. Ngọc Sương hối hận vô cùng vì đã nói với
con rằng Henry sẽ không về nữa.

Cũng chiếc UH- anh từng lái, nhưng lần này nó sẽ không bao giờ đưa

anh trở lại phi trường. Với ba nụ cười trong khung ảnh dưới đáy ba lô anh
đó lại là một sự trở về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.