TRUYỆN NGẮN HAY 2018 - Trang 69

Qua đám người đang đập cửa, la hét bên một chiếc C phành phạch

cánh quạt, nặng nề bốc bay lên. Khi đôi chân không còn sức nhích, khi thân
người là một khối nặng trịch chỉ chực đổ nhào sụp xuống, Ngọc Sương
thấy mình đang đứng trước cái hộp không cửa sổ trên đỉnh đồi Đại Tá.
Miếng vải không còn trong tay Ngọc Sương nữa. Thay chỗ nó là một khẩu
ru lô. Khẩu súng đó giờ đang trước mặt Ngọc Sương.

Trong cái phi trường tán loạn, nháo nhác như một tổ ong bục vỡ này

chẳng khó gì để tìm một khẩu súng. Súng quăng đầy trước các chốt gác,
súng rớt cả trên mấy bộ áo sĩ quan bị cởi liệng dọc đường lên đồi Đại Tá.
Điếu Pall Mall đã hết. Chiếc Zippo chỉ có mùi xăng bốc lên thay ánh lửa.
Khói nghẹt ứ cả rồi. Khói trào lên từ trong ruột. Khói trào ra từ kí ức.
Nghẹt ứ hầm rượu. Nghẹt ứ hơi thở. Phải giải phóng mùi khói thôi. Không
thể chờ những chùm pháo lật tung ngọn đồi để kết thúc giùm một cuộc đời
chỉ toàn mùi khói.

Nòng ru lô lạnh toát bên màng tang hình như cũng nghe mùi khói. Sẽ

là mùi khói cuối cùng. Ngón tay Ngọc Sương đặt lên cò súng. Ầm. Nắp
hầm gỗ văng xuống đất, khẩu ru lô văng khỏi tay. Ngọc Sương té trên
những loảng xoảng rơi vỡ.

- Có người! Trong này có người…

- Không phải tụi ngụy… Là con gái!...Cô ơi! Cô gì ơi…

Loáng thoáng trên mặt Ngọc Sương là những ánh đèn pin chói lói.

- Cô… Trời ơi! Mận! Mận đây mà… Mận! Mận ơi…

Loáng thoáng bên tai Ngọc Sương là một tiếng gọi vừa lạ vừa quen.

Loáng thoáng trào lên giữa tối tăm mịt mờ một thứ gì đó như là xa xót, là
tha thiết, là êm đềm, trong vắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.