TRUYỆN NGẮN HAY 2018 - Trang 70

Ngọc Sương lịm đi giữa loáng thoáng một cảm giác đã quên mất rồi,

lâu lắm. Khi tỉnh dậy trong cái lán cứu thương dã chiến dựng ngay trên
đỉnh đồi Đại Tá, nhìn xuống Ngọc Sương rợp mắt vì một dòng lá là những
bóng áo xanh đang cuồn cuộn đổ xuống chân đồi.

Tách ra từ cuối dòng lá, người đã gọi Ngọc Sương dưới hầm rượu chỉ

kịp chạy lại, nắm bàn tay ngày tuổi mình đã từng nắm, lắc lắc. - Mận đỡ
chưa? Ráng nghen! Hòa đi nhé. Chiến dịch gấp quá. Sắp giải phóng rồi.
Sắp hết chiến tranh rồi Mận à. Hẹn xóm mình, hẹn Mận ngày đó, Mận
nghen…

Bàn tay rời bàn tay Ngọc Sương giờ đã là một bàn tay khác. Nó có cả

sôi nổi, cả chắc nịch, rắn rỏi. Ngọc Sương đứng thẳng dậy nhìn theo cái
chấm tròn xanh lá nhập vào khoảng màu rực rỡ đã lan dần đến cổng phi
trường. Một đợt gió tràn lên. Đến cả gió cũng mang màu tươi mới.

Ngước mắt, Ngọc Sương nhìn thẳng lên những tia nắng của ngày mới

vừa dội xuống. Và trên nền trời xanh vọi, những đám mây là những chùm
khói đang vỡ vụn, tan ra…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.