TRUYỆN NGẮN HAY 2018 - Trang 76

Chồng Hạ ngoại tình dăm bảy bận, nó biết nhưng tự nhủ lòng thà mù lòa,
câm điếc bởi nỗi sợ sẽ bị mang lỗi lầm khi xưa ra dằn vặt, cân đong.

Như đã hứa, tôi cùng Hạ đến nhà ông thầy. Tấm vải điều xổ tung khỏi

mái đầu bạc trắng. Tiếng sênh tiếng phách đảo điên. Hương trầm tỏa bay
nghi ngút. Trên cao tượng Phật chênh chao. Một giọng đàn ông trầm khan,
quánh đặc như giáng xuống từ thẳm xanh chất ngất: “Mắt người rụng rơi.
Chân dò bóng tối. Gặp nhau mưa núi mây ngàn. Cánh chuồn bình an còn
nàng sẩy bước. Âm dương cách biệt khôn nguôi. Duyên ta đi với một
người. Duyên nàng đậu lại bời bời bão giông…”

Hạ khóc như chưa bao giờ được khóc. Hình ảnh cánh chuồn lại chờn

vờn trước mắt tôi. Cả Quách, cả đôi mắt giả rụng rơi, lăn lông lốc như bi
của bác Đông… Mọi thứ quay cuồng, hỗn loạn xung quanh những cơn mơ
với tất cả viển vông, mộng tưởng.

...

Xin đừng vò xé tim em. Em chỉ của anh mãi thôi. Em yêu anh trong

từng hơi thở…

Quán quen vẫn đều đều nhạc Pháp mỗi ngày bỗng vang lên khúc nhạc

phim Những người sống bên tôi. Quách nhắc: “Em còn nhớ đôi mắt rất đẹp
của Lan Hương hồi đóng phim ấy không?” Tôi gật đầu xác nhận, đôi mắt
ấy đọng mãi trong tôi với bao ám ảnh. Hồi đó Quách đã qua tuổi ba mươi,
tôi còn chưa bước sang thời thiếu nữ. Cả xóm mỗi nhà tôi có tivi, cả gia
đình Quách sang xem nhờ.

Ai cũng khen cô diễn viên xinh đẹp, chỉ tôi và Quách thấy mắt cô

buồn. “Anh có bao giờ nghĩ em là một cánh chuồn chuồn không?” Câu hỏi
bâng quơ của tôi làm Quách cười nghiêng ngả. “Có đấy! Anh không đùa
đâu. Vì em cứ ngờ nghệch, chấp chới bên anh mãi. Từ thuở ấu thơ cho đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.