TRUYỆN NGẮN HAY 2018 - Trang 78

đâu ra cặp mắt, để mà khóc cho đúng nghĩa, để thỏa nỗi nhớ con. Ngày
xưa, mỗi lần tôi cằn nhằn, đánh đập mẹ nó, con bé không dám khóc. Hàng
xóm kể, nó thường ngồi hiên nhà, hai bàn tay nhỏ khum khum che giấu, giữ
gìn đôi mắt giả của tôi.”

Bác Đông hồi nhớ bằng giọng đầy ân hận, rất nhiều lần trái gió trở

trời, vết thương cũ tái phát, bác lao vào đánh vợ như điên. Giá kể người đàn
bà ấy phản kháng lại có khi còn ăn ở được với nhau. Sự cam chịu âm ỉ
khiến lúc tỉnh táo bác quyết đuổi vợ đi. Là bác đuổi vợ, tự tay gói ghém đồ
đạc cho hai mẹ con chứ không phải người đàn bà ấy bỏ chồng như lời đồn
đại.

...

Dáng ngồi của Quách không lẫn vào đâu được. Anh xoay lưng lại

quán nước, mắt nhìn ra đường phố, không biết tôi đứng phía sau, cách nhau
vài tấm biển hiệu hàng quán. Đang vào mùa thi, Quách nhẫn nại chờ con
trai út bước ra sau cánh cổng trường vồn vã chạy đến bên bố. Cách người
đàn ông ấy quàng vai, lắng nghe, khuyến khích con cũng không lẫn vào đâu
được. Họ như hai người bạn, hai người đàn ông trưởng thành. Hình ảnh ấy
càng khiến tôi tin quyết định ra đi của mình là đúng.

Tôi rời bỏ góc quán quen. Những giấc mơ trùng lặp, chắp vá viển

vông đã trượt trôi đâu đó, không trở lại. Hạ bây giờ thật khác. Nó khiến
được người đàn ông từng thích nhấm nháp lỗi lầm của mình phải quỳ sụp
dưới chân xin tha lỗi. Hạ cũng đã xóa hết mọi hình xăm trừ cánh chuồn
chuồn. Nó bảo, vì đó là lá bùa hộ mệnh. Từ ngày họa tiết ấy được trổ sâu ở
vùng xương quai xanh, cuộc sống của Hạ không còn sóng gió.

Chuyện tôi tin hay không nó cũng chẳng quan tâm. Hạ ngồi cà phê

bên tôi, đung đưa cặp chân dài, chờ chồng con qua đón. Quách giờ này hẳn
đã ngồi trước mâm cơm, hỏi han bông đùa con cái và nói những lời khôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.