TRUYỆN NGẮN HAY 2018 - Trang 79

hài với vợ. Còn tôi, tôi thấy mình giống cánh chuồn chậm trôi, chẳng biết
tìm đâu bản mệnh giữa vùng quai xanh thăm thẳm

u buồn. Đêm vẫn phủ lên tôi thứ sương tuyết của vị trà vùng rẻo cao

huyền thoại với những bàn tay và linh hồn sơn nữ. “Mắt người rụng rơi/
Chân dò bóng tối/ Gặp nhau mưa núi mây ngàn…” Ai đó trót đánh rơi từng
lời ai oán kia vào một bài ca mới, để nhiều lần tôi tự hát mình nghe.

...

Quai Xanh còn là tên một ngôi làng xa xôi, nhỏ bé tựa cái dấu chấm

lửng trên ngọn núi quanh năm mây phủ. Nghe đồn trong một ngôi chùa nơi
đó có một bà lang rất lạ, bào chế một vị thuốc cũng rất lạ. Tôi nói với cha
mẹ muốn lên đó sống một thời gian. Mẹ rên rẩm những câu gì đó tôi không
nghe rõ, nhưng hiểu rằng mẹ không đồng tình. Cha thì gật đầu. Trong gia
đình, chỉ có cha tin tôi hoàn toàn bình thường.

Cha hiểu tôi muốn được thư giãn, nghỉ ngơi ở không gian yên tĩnh và

cách biệt. Ngày qua ngày, tôi phụ giúp người đàn bà luống tuổi hong thuốc
ở sân chùa. Bà dặn tôi: “Thứ thuốc này phải ngấm đủ gió sương biên viễn,
ngấm từng mảng nắng vạm nửa đồi khói ám hắt xiên xiên lúc ban chiều
mới hiệu nghiệm.”

Thỉnh thoảng, lại có người dưới xuôi lên cắt thuốc của bà. Một vài

người khỏi bệnh ngỏ ý ở lại cùng làm việc thiện. Họ sống trong chùa trước
khi tôi đến. Ai đó kể tôi nghe, dân chúng quanh vùng đồn đại, bà lang còn
có đứa con gái nhưng nó đã bôn ba về xuôi.

Chồng bà, một thương binh mù lòa, hai hốc mắt là hai vòng tròn vẹn

nguyên, sâu hoắm. Chính người này đã xua đuổi vợ con đi. “Bác có bao giờ
nghe đến cái tên Giao Cam chưa?”, tôi hỏi bà lang, đôi tay vẫn đều đều đảo
từng lớp thuốc thoảng mùi thơm ngai ngái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.