TRUYỆN NGẮN KINH DỊ - Trang 132

- Thông thường, - McIntosh nói - công ty chúng tôi rất dè dặt

những người mắc nợ.

- Tôi không hề cố tình mắc nợ.
McIntosh tựa lưng vào ghế rồi mỉm cười.
- Tôi biết. Cậu cứ tự nhiên đi... tôi biết cậu không phải loại

người lôi thôi. Mẹ của cậu góa chồng và bị liệt. Cậu còn phải
nuôi đứa em trai còn học trung học. Và cậu còn có một vị hôn
thê mà cậu mong cưới ngay khi kiếm được đủ tiền.

- Ông mô tả tình thế khá chính xác.
- Cậu mắc nợ khoảng năm ngàn đô-la. Ở đây cậu kiếm được

một trăm mười đô-la một tuần, và cậu không biết làm cách nào
để thoát khỏi tình thế này.

McIntosh nói bằng một giọng xẵng và vô hồn, như thể đang

đọc số thống kê cho thư ký ghi chép.

- Dạ đúng, Breed nói mà không kiềm được đôi tay run rẩy.
- Cậu cứ bình tĩnh đi - McIntosh nói tiếp - Tôi không mời cậu

đến đây để bàn luận về khó khăn tài chính của cậu. Tôi chỉ
muốn đánh thức sự quan tâm của cậu và làm cho cậu hiểu tại
sao tôi chọn cậu cho vụ này.

- Tôi hiểu ạ.
- Tôi sẽ cho cậu - McIntosh thông báo và nói rõ từng từ mà

không nhìn vào mắt chàng trai trẻ - cơ hội kiếm được mười lăm
ngàn đô-la.

- Sao ạ? - Breed thốt lên.
- Chắc là cậu cần mười lăm ngàn đô-la chứ?
Breed phá lên cười.
- Tôi phải giết ai để có được số tiền đó?
- Vợ tôi.
- Cái gì?
- Phải giết vợ tôi.
Breed đứng phắt dậy khỏi ghế, nhưng rồi ngồi trở xuống.
- Thưa ông, tôi không hiểu trò đùa này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.