TRUYỆN NGẮN KINH DỊ - Trang 64

góc độ khác nhau. Tất cả đều đạt, chàng nói thế, nhưng chàng
muốn bức đẹp nhất. Đôi khi, để vẽ cho thật giống, chàng bỏ
hằng giờ để nhìn gương mặt tôi mà không hề động cây viết chì.
Khi cuối cùng chàng tiến hành làm chân dung, thì tôi bắt đầu
nghi chàng đã ngã lòng yêu tôi. Nhưng chàng không tỏ tình.
Thái độ chàng cho thấy sùng bái nhiều hơn là yêu thương. Khi
kết thúc bức chân dung - và chàng đã không hề tỏ ra vội vàng để
vẽ xong - chàng mời tôi đến nhà chàng để làm quen với gia đình
chàng.

— Để làm gì anh Dion? - Tôi hỏi chàng.
Chàng phân vân. Tôi không nghĩ chàng rụt rè đối với phụ nữ,

nhưng đối với tôi thì chàng lại như thế.

— Gia đình không tán thành nghề họa sĩ của tôi - Cuối cùng

chàng trả lời tôi - nên tôi muốn cho gia đình xem bức chân dung
này và người đã làm mẫu. Để gia đình thấy rằng tôi đã bắt được
thành công cái nét, cái ý mà tôi muốn vẽ. Chính tôi cũng không
giải thích được rõ và tôi không biết tôi diễn đạt nét đó trong bức
chân dung này có tốt hay không.

Tôi đòi chàng phải giải thích rõ. Tôi tuyên bố tôi sẽ không đi

gặp gia đình khi mà chàng chưa chịu nói ý nghĩ chàng về cái nét
mà chàng khó vẽ. Cuối cùng chàng tiết lộ suy nghĩ cho tôi.

— Đó là một dạng đặc biệt của sắc đẹp - Chàng nói - Có một

cái gì đó trong cái đẹp này và ngoài cái đẹp đó. Tôi không thể nói
cái đó tốt hay xấu, nhưng nó có đó, thế thôi. Gọi nó thế nào đây?
Một sức mạnh tàn phá...

Lúc đó tôi thấy buồn cười và tôi phá lên cười:
— Thế tôi sẽ tàn phá cái gì đây?
— Tôi không biết - Chàng trả lời - Nhưng cô đừng cười. Tôi

thấy được điều này vì tôi là họa sĩ. Có hàng triệu người ngắm cô
trên hình hay trên bìa tạp chí mà không có cảm giác này. Chính
cô, cô cũng không nhận thức được khi cô soi gương. Chỉ có tôi,
vì tôi có cái tài thiên nhãn của giới họa sĩ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.