TRUYỆN NGẮN NGA - Trang 158

Chú không nhớ chuyện, mỗi khi nghe tiếng động cơ, chú lại mở to cặp

mắt xanh lam hơi lồi ra tìm kiếm cái gì đó trên bầu trời. Và chuyện chú đưa
tay với: chú muốn tóm bắt chiếc máy bay. Cánh tay chú bấy giờ mập mạp,
có ngấn ở cổ tay. Cứ như thể có người nào đó đã lấy bút chì đen khoanh
dấu ở chỗ ấy.

Khi Vôlốtka còn bé tí tèo teo, chú chỉ biết đòi không thôi. Rồi đến khi

lớn hơn một chút - chừng ba bốn tuổi - chú bắt đầu hỏi. Chú hỏi mẹ chú
những câu hỏi bất ngờ nhất, và có cả những câu hỏi mà mẹ chú không thể
trả lời được.

- Tại sao máy bay ở trên bầu trời không bị rơi xuống? Tại sao bên ta

dấu hiệu là ngôi sao, mà bên phát xít lại là dấu thập ngoặc?

Vôlốtka sống với mẹ. Chú không có bố và thoạt đầu chú cho rằng

chính như vậy mới phải. Và nói chung chú chẳng hề lo nghĩ gì về chuyện
không có bố. Chú cũng chẳng hề hỏi han về bố, bởi vì chú không biết rằng
lệ thường chú phải có bố. Nhưng một lần chú đã hỏi mẹ chú:

- Ba con đâu?

Chú nghĩ rằng mẹ chú có thể trả lời một cách dễ dàng và đơn giản câu

hỏi ấy. Nhưng mẹ chú lặng im. "Cứ để cho mẹ nghĩ đã", Vôlốtka quyết
định như vậy và chờ đợi. Nhưng mẹ chú thế là không trả lời gì cho câu hỏi
của chú.

Điều đó không làm cho Vôlốtka buồn rầu cho lắm, bởi vì nhiều câu

hỏi khác mẹ cũng không trả lời mà.

Vôlốtka không hỏi mẹ thêm về câu hỏi này nữa. Một khi mẹ đã không

thể’ trả lời được, thì hỏi làm gì, nhưng bản thân chú không dễ dàng quên
câu hỏi này như đã dễ dàng quên liền nhiều câu hỏi khác. Chú cần phải có
bố, vì thế cứ đợi chờ khi nào đó bố chú tự xuất hiện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.