- Sao người anh em không ra ngoài trời?
- Không được phép. Bị ho.
- Hẳn là tại đi giày không có bọc cao su sục vào vũng nước chứ gì?
- Không. Cháu ăn tuyết.
- Rõ.
Đến cuối câu chuyện xảy ra ở hành lang mờ mờ tối, bác hàng xóm
nhận thấy mảnh gỗ trên tay Vôlốtka.
- Người anh em có cái gì ở tay thế?
- Con tàu nhỏ.
- Đây mà là con tàu ư? Đây là mảnh gỗ chứ đâu phải tàu bè gì. - Bác
hàng xóm nói và đưa ra một ý kiến. - Để đây làm cho người anh em một
con tàu nhỏ bé.
- Nhưng đừng có làm hỏng gỗ đấy. - Vôlốtka đe trước và đưa cho bác
hàng xóm mảnh gỗ.
- Thế tên người anh em là gì nhỉ? - Vừa xem xét mảnh gỗ, bác hàng
xóm vừa nhân tiện hỏi chú bé.
- Vôlôđia.
- Vôlốtka hả?
Vôlốtka hay đấy. Mẹ vẫn gọi chú là Vôlôdenka, vậy mà ở đây lại là
Vôlốtka. Hay lắm.
Trong lúc Vôlốtka ngẫm nghĩ vê cái tên gọi mới của mình, thì bác
hàng xóm đã lấy ở túi ra một con dao gấp và khéo léo bắt đầu gọt mảnh gỗ.