TRUYỆN NGẮN NGA - Trang 209

- Người ta không thương xót chúng ta, thì hà cớ gì chúng ta lại phải có

lòng thương xót?

- Không, - Số người khác bác lại. - không được giết người vô tội.

Chính quyên Xô viết thực sự không bao giờ hành động như vậy. Tốt hơn
hết là chúng ta cứ kể rõ cho anh ta biết, chúng ta là những ai và giới thiệu
cuộc sống của chúng ta cho anh thấy. Rồi sau đó sẽ bàn bạc thêm với anh
ta.

Họ đã làm đúng như vậy.

Anh phi công rất thích thú cuộc sống của họ. Đúng, anh ta bảo: đây là

chính quyên Xô viết thực sự. Và sau đó anh ta đã thê không bao giờ, kể cả
phút lâm chung, anh ta cũng không tiết lộ bí mật của họ.

Việc hỏng hóc của máy bay hóa ra không có gì đáng kế. Họ đã mau

chóng sửa chữa xong. Và một hôm, xúc động chia tay, anh phi công đã bay
đi.

Bây giờ, khi đã có người từ thế giới rộng lớn đặt chân đến chỗ họ,

những con người ở đây càng suy nghĩ nhiêu hơn vê cuộc sống - sự tồn tại
của mình. Không, không thể sống mãi như thế này. Cuộc sống của những
kẻ ẩn dật - đó không phải là con đường do Lênin vạch ra. Phải ra đầu thú,
đúng hơn, phải đến tỉnh lỵ gần nhất và kể hết mọi chuyện đang có và mọi
chuyện đã qua.

Có người đề nghị về thẳng Mátxcơva. Ở đó có Kalinin. Bản thân ông

cũng vốn là nông dân. Ông sẽ phân xử. Ông sẽ hiểu lòng chúng ta. Thực ra
thì chúng ta có làm điều gì xấu đâu. Người ta đã xúc phạm chúng ta một
cách bất công. Nhưng chúng ta ngay ở nơi lưu đày cũng đã sống theo cách
sống Xô viết, sống trong một nông trang. Chúng ta đã xới đất lật cỏ. Chúng
ta đã chinh phục rừng taiga. Mà ngay ở thời cũ thì chỉ vì mỗi việc ấy thôi
cũng đáng được thưởng mề đay lắm rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.