TRUYỆN NGẮN NGA - Trang 210

Và họ đã quyết định như thế: cử đại biểu về Mátxcơva.

Nhưng các đại biểu đã không kịp ra đi.

Đang đêm, làng của họ đã bị lính đến vây chặt. Mọi người - già, trẻ,

lớn, bé - bị xua hết ra khỏi nhà, trong bộ quần áo ngủ. Lính tách riêng phụ
nữ và trẻ em. Sau đó họ đốt làng.

Có một đêm như thế. Những con người đứng trước mũi súng trường,

hai tay giơ lên cao, trước mắt họ, làng xóm của họ bốc cháy, chính quyền
Xô viết của họ bốc cháy.

Nexte ngừng kể. Và anh lại đặt hai bàn tay mugich nặng nề lên đùi,

nhìn chúng. Epghênhi Kadimirôvich cũng đưa mắt nhìn hai bàn tay ấy, rồi
nhìn Nexte. Và ông không biết nên nghĩ thế nào.

Bảy năm sống trong các trại cải tạo, ông đã được nghe đủ thứ chuyện.

Nhưng câu chuyện này... không lẽ tất cả những gì mà Nexte kể đều là sự
thực hay sao?

Mà có thể đó chỉ là chuyện bịa đặt. Có thể đó là một di sản của câu

chuyện cổ tích về hạnh phúc của người dân, một truyện cổ tích được Nexte
sáng tác lại theo lối mới? Tại đây, sau hàng rào dây thép gai, anh ta không
biết để đôi tay lam làm của mình vào công việc gì?

Nhưng quả là thực đau lòng: mọi điều mà Nexte đã kể cho ông nghe

nó giống như câu chuyện cổ tích, một câu chuyện cổ tích khủng khiếp,
trong đó cái thực, cái hư quyện chặt với nhau một cách khó tin nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.