TRUYỆN NGẮN NGA - Trang 212

có một sự thay đổi nào hết. Không vì một lý do nào hết. Đồng chí Vlađimir
Pakhomovich, như vậy sẽ là một chuyện vô nguyên tắc!

"Cừ lắm", Minaiev thầm nghĩ. Trong tư thế của Olkhovxki có cái gì đó

quen thuộc một cách lạ lùng... Và đột nhiên trước mắt Minaiev hiện lên cái
cảnh xa xưa đã bị quên lãng, khi ông cũng như thế này, cong người, hai tay
nắm lại, quát tháo bằng cái giọng đứt quãng... khi đó tóc ông cũng rối bù và
trên ve áo khoác cũ sờn cũng là tấm huy hiệu đoàn viên thanh niên
Kômxômol như thế này. Hồi ức thật cảm động, nhưng nó không hề được
phản ánh trong ánh mắt đã tắt của ông, hai mi mắt nặng nề mệt mỏi nửa
khép lại. Bộ mặt gồ ghề, đầy nghị lực của ông giữ một cách vững chắc ở
khóe miệng nét biểu hiện không rõ ràng, có thể phỏng đoán theo các hướng
khác nhau.

- Anh cứ thích khua cái từ ấy - tính nguyên tắc. - Minaiev lạnh lùng

nói. - Nhưng anh cứ thử thể hiện nó ra xem. Xin anh hãy làm việc để có lấy
được cái quyền và các phương tiện thực hiện nó. Phải, đồng chí Olkhovxki
ạ, - Ông nhắc lại với một sự thích thú độc địa. - hãy thực hiện đi, chứ đừng
có tuyên bố vì điều đó buộc phải hy sinh cái gì đó.

Olkhovxki cúi xuống bàn. Mái tóc rậm của anh xõa xuống. Từ dưới

mái tóc, đôi mắt long lanh sáng tức tối nhìn Minaiev.

- Đồng chí Vlađimir Pakhomovich, thế đồng chí đã giành được cái

quyền trở thành có nguyên tắc như thế nào ạ?

Câu hỏi đã làm Minaiev bực mình bởi sự bộc trực hình như của chính

bản thân mình, đã có lần vang lên trong chính căn phòng làm việc này. Nở
chính cái nụ cười cởi mở thân thiện, cái nụ cười đã từng cứu ông trong
những phút khó khăn, ông nói một cách hạ cố:

- Cẩn thận hơn một chút, anh làm đổ lọ mực mất đấy.

Olkhovxki đỏ mặt lên, vội dịch ra xa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.