TRUYỆN NGẮN NGA - Trang 215

chăm chú cảm thông và ông bỗng cảm thấy xấu hổ thay cho Olkhovxki.
"Làm sao mà cứ kéo dài thế mãi, cái anh chàng lý thuyết gia hỉ mũi chưa
sạch, đồ thộn. - Minaiev rủa thầm trong bụng. - Thật là đồ vô dụng! Người
ta sẽ ngắt lời anh ta bây giờ cho mà xem".

- Xin lỗi đồng chí, - Petrishchev lên tiếng, - thực ra thì đồng chí muốn

gì kia?

Olkhovxki bối rối lặng thinh, tiếp tục mấp máy đôi môi khô khốc

không thành tiếng. Minaiev cụp mắt nhìn xuống. Lạy Chúa, cậu bé mới
vụng về làm sao? Olkhovxki cho tay vào túi, giựt mạnh tập bản thảo quăn
nếp gấp ra và dúi cho Petrishchev. Đồng chí thứ trưởng mở tập bản thảo
gập nếp ra: bên trong có một đồng rúp nhàu nát nằm gọn giữa đống vụn
thuốc lá. Có người phì cười, đồng chí thứ trưởng không kìm được đưa trả
đồng rúp cho Olkhovxki, và cùng bật cười. Và lập tức chung quanh mọi
người đêu cười. Chẳng có gì đáng phật lòng trong tiếng cười ấy, trong
những trường hợp như thế cần phải lên tiếng cười cùng với mọi người,
cùng mọi người bông đùa nhưng Olkhovxki lại đỏ dừ mặt lên, một nụ cười
thẹn thùng đần độn làm méo mó bộ mặt anh ta: có cảm giác, anh ta òa khóc
bây giờ mất.

- Tôi đê nghị đồng chí, đích thân đồng chí tìm hiểu cho, - Olkhovxki

vội cất lời với một sự tuyệt vọng, khi muốn gì đi nữa chỉ còn giây phút cuối
cùng và có thể nói tất cả. - chứ không đồng chí lại gửi... cho đồng chí
Vlađimir Pakhomovich...

- Nhất định chúng tôi phải tìm hiểu. - Đồng chí thứ trưởng nói một

cách hết sức bình tĩnh và thư thái.

Khi mọi người trở vê phòng làm việc của Minaiev, Petrishchev hỏi

xem anh chàng kỹ sư trẻ ấy đưa bản thảo gì cho ông vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.