TRUYỆN NGẮN NGA - Trang 241

Bên cạnh xác của hắn lăn lóc đôi ủng láng bóng: rõ ràng là viên đại tá đã
tháo ra trước đó để chạy được gọn hơn.

Chúng tôi không có thời gian bận tâm tới hắn, phải lao đi tóm bắt

những tên thổ phỉ còn lại đang còn trốn trong rừng. Tưởng là đến đây thì tôi
có thể tin chắc mà xóa bỏ tên Giagata ra khỏi đầu óc nếu như trong thời
gian đi thăm miền Nam nước Pháp mới đây, chính xác hơn là ở Nixơ, hắn
lại không hiện ra trước tôi. Và chuyện ấy xảy ra như thế này.

Tôi dừng chân lại khách sạn Anbéc, cửa sổ của khách sạn nhìn ra

quang cảnh tuyệt vời, chỗ dạo chơi tràn ngập ánh sáng. Tuy nhiên tối hôm
ấy tôi không màng gì đến vẻ đẹp và quang cảnh. Đi đường mệt mỏi, tôi đi
ngủ sớm. Nhưng tôi chỉ vừa chìm vào giấc ngủ lơ mơ thì bên kia tường
vang lên tiếng ngáy ầm ầm, dường như có ai đó cố công một cách vô hiệu
quả nổ máy chiếc máy bay. Đột nhiên tiếng ngáy chấm dứt, tiếng giường
cọt kẹt, và qua một phút người ta gõ cửa buồng tôi. Tôi trở dậy ra mở cửa
và thấy bên ngưỡng cửa là một lão già khô khẳng mặc áo véttông. Tay trái
lão không còn, con mắt phải của lão được che bằng mảnh băng đen, với cái
cúi chào lịch sự, lão xin lỗi vì đã đến làm phiền, rồi nói:

- Mơxiơ, ông có thể se sẽ một chút ít được không?...

- Không lẽ tôi làm ồn? - Tôi hỏi, nhún vai.

- Biết nói thế nào với ông. - Lão già nói nhanh, luôn vấp. - Ông ngáy,

và cứ ngáy to đến mức tôi phải tỉnh lại. Xin lỗi ông, nhưng điều đó đúng
như vậy.

Tôi nổi nóng. "Lại một tên mất trí nữa" - tôi nghĩ bụng. Nếu như chính

mắt tôi không nhìn thấy xác tên Giagata thì có lẽ tôi quyết định ngay là
đứng trước tôi đây phải là hắn. Nhưng ngược lại với những hy vọng của
chúng ta, những người chết đâu có sống lại. Và vì thế tôi cố trấn tĩnh và với
khả năng có thè,, tôi trả lời người lạ này một cách lịch thiệp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.