TRUYỆN NGẮN NGA - Trang 239

- Nhưng mà tôi làm gì có kia chứ! - Tôi lắp bắp.

- Sao lại không có? - Đại tá Giagata ngạc nhiên, vẫn cầm súng nhằm

vào tôi. - Anh hãy chuyển lệnh ta sáng mai đại đội trưởng phải lên gặp ta
mang theo sổ quân trang. Ta sẽ đích thân kiểm tra và liệu đó, nếu mà nói
láo thì... - Ông ta vừa nói vừa huơ huơ khẩu súng ngắn. - Còn bây giờ đi
đến buồng đầu nhà và sao cho không có một tiếng động nào nữa! Rõ chưa?
Không một tiếng động...

Cất khẩu súng ngắn vào túi áo ngủ, ông ta bỏ đi, sập mạnh cửa lại.

Còn tôi, thở không ra hơi, vội mặc quần áo, thu nhặt đồ đạc và rón rén trên
đầu ngón chân đi ra ngoài đường. Khi đi được tới nhà ga, tôi có cảm giác
như tôi vừa thoát được khỏi giá treo cổ.

Đến đây có thể đã kết thúc câu chuyện nếu như chúng tôi không gặp

lại nhau và không phải chỉ một lần. Lần đầu tiên xảy ra sau chuyện nhà
nghỉ tại các khóa tập trung quân sự mùa hè mà tôi bị gọi đi. Chỉ huy trại
hóa ra là đại tá Giagata. Tôi cố tránh mặt ông ta nhưng ông ta vẫn nhận ra
tôi. Một lần vào buổi tối, ông ta gọi tôi tới gặp và lần này gọi tôi bằng
"ông", hỏi tôi:

- Hình như chúng ta có quen nhau thì phải?

- Đúng như vậy ạ, thưa ngài đại tá.

- Như vậy là, ông đào ngũ?

- Thưa, sự thể nó là thế, thưa ngài đại tá? - Tôi trả lời, cho rằng viên

chỉ huy đùa. Nhưng đôi mắt ông ta lóe lên ánh sáng hung dữ.

- Thế ông có biết vì tội ấy sẽ bị sao không?

Tôi cố giữ sao cho đây vẫn là chuyện đùa, và vì thế mỉm cười nhận

xét:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.