TRUYỆN NGẮN NGA - Trang 237

- Không thể như thế được, - Tôi rụt rè bác lại. - tôi không có thói quen

ngáy trong khi ngủ.

Người hàng xóm của tôi bập môi bực bội:

- Thế có ai lại nghe tiếng ngáy của chính mình kia chứ? - Ông ta thốt

lên và ngay tức khắc chuyển sang "anh", bắt đầu nghiêm khắc quát mắng
tôi, hệt như đối với một người lính dưới quyền. - Anh phải bỏ cái thói quen
ngu ngốc ấy đi. Với cái thói quen ấy làm sao anh đánh nhau được? Ngay từ
xa kẻ thù đã nghe tiếng trung đoàn của anh bố trí ngủ đêm ở đâu, sẽ cho
bao vây và tiêu diệt. Ghi nhớ cho kỹ. Người lính có thói ngáy, khi đi ngủ ở
nơi sát nách địch nhất thiết phải nằm nghiêng bên phải để không đè lên tim.
Còn mũ sắt và túi dết cấm không được đem gối đầu. Những thứ đó phải ở
ngay dưới tay để người bên cạnh bất cứ lúc nào cũng có thể dùng chúng mà
bịt họng anh lại khi anh ngáy quá to.

- Nhưng tôi không có mũ. - Tôi nói chêm vào.

- Sao lại không có? Để mất đâu rồi? - Viên đại tá quát to. - Ngay ngày

mai lập tức phải báo cáo với đại đội trưởng rằng vì đánh mất mũ sắt, đại tá
Giagata phạt tống giam anh hai ngày hai đêm. Anh sẽ ngồi tù khi hết hạn
tập luyện. Rõ không?

- Rõ, thưa ngài đại tá. - Tôi trả lời theo kiểu quân sự, hy vọng như vậy

sẽ làm yên lòng ông ta. - Hai ngày hai đêm ngồi nhà cải hối khi hết hạn
luyện tập.

- Như vậy, như vậy đó. - Từ bên kia vách ngăn vọng sang. - Và cấm

không một âm thanh nào nữa. Tôi là tống vào xà lim biệt lập đấy!

Ở buồng bên ấy mọi cái đã lắng im, nhưng chỉ lát sau ở đấy đã nổi lên

tiếng chiếc máy bay bị tai nạn. Còn tôi run rẩy vì sợ, chờ đợi phải nhận
những lời quở mắng mới và nóng lòng nóng ruột mong cho trời sáng để sau
bữa ăn sáng sẽ đi vào cánh rừng nhỏ đánh một giấc ngủ cho đã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.