TRUYỆN NGẮN NGA - Trang 238

Sáng hôm sau, viên đại tá ở khách sạn trở vê và sau khi trình diễn tiết

mục độc tấu thường lệ của mình, liên đi nằm ngủ, mọi cái lại bắt đầu từ
đầu. Sự khác biệt chỉ ở chỗ bấy giờ ông ta không đấm vào vách ngăn mà
đấm vào cửa ra vào. Khi tôi ra mở cửa, viên đại tá mặc bộ quần áo ngủ
nhàu nhịt tức tối xộc vào buồng tôi. Đưa mắt nhìn bao quát đôi chân trần
run rẩy của tôi, ông ta ra lệnh:

- Che cái của nợ ấy lại!

Tôi vật vã mặc quần dài và đứng theo tư thế nghiêm.

- Lại không cho người ta ngủ? - Ông ta nói nhanh ẩn giấu sự đe dọa. -

Lại ngáy hả? Thế nào, anh định báo cho quân địch chỗ đóng quân của bên
ta hả?

- Nhưng tôi đâu có ngáy thưa ngài đại tá. - Tôi cãi lại.

- Thế kia đấy! - Ông ta quát ầm lên. - Người ta bắt quả tang, mà còn

chối cãi. Anh làm sao, muốn kẻ thù tiêu diệt nát trung đoàn của ta hả? Ta
mà biết trước thì ta đưa anh về đội nhạc hơi của trung đoàn. Ở đó thì cứ
việc ngáy suốt từ sáng đến tối. Nhưng một khi anh là lính, anh phải phục
tùng kỷ luật, hiểu chưa? Nếu không ta sẽ đưa anh như một tên phản bội ra
tòa án binh. Ngáy ở trong quân đội cũng chính là phản bội.

- Nhưng thưa ngài đại tá... - Tôi lại toan cãi lại.

Nhưng Giagata rút khẩu súng ngắn trong túi áo ngủ ra và gí vào dưới

mũi tôi.

- Câm miệng!... - Ông ta quát. - Chứ không ta sẽ gửi anh sang thế giới

bên kia không cần tòa án binh gì nữa. Khi người lính không thi hành mệnh
lệnh, chỉ huy có quyền bắn tại chỗ, hiểu không? Thấy ngay là anh coi
thường kỷ luật mà. Tìm thấy mũ sắt chưa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.