TRUYỆN NGẮN NGA - Trang 77

Hai mẹ con vào cửa hàng, mặc dù Irinca đã phụng phịu. Đành phải

bảo nó là nếu có ngúng nguẩy thì ông già tuyết sẽ nghĩ lại và không đến với
nó nữa. Nhưng trong cửa hiệu nói cho cùng cũng chẳng còn gì để mà mua:
Người ta đã mua hết cả lúc ban ngày rồi. Vera Paplốpna mua một ít kẹo vớ
vẩn, pho mát và, sau khi ngẫm nghĩ, mua thêm một chai rượu nho thuần
chất. Irinca đòi mua nước chanh, nhưng nước chanh cũng không còn, và
Vera Paplốpna hứa sẽ làm nước quả ép, băng mứt phúc bồn tử cho nó.

Ở cửa lớn vào nhà, theo thói quen hơn là hy vọng nhận được thư, Vera

Paplốpna mở hòm thư. Ở trong đó có cái gì thật. Cố ghìm xúc động, chị lôi
ra một tờ giấy gấp hẹp, trên có đề chữ: "Ban quản trị GEK-21, hội đồng
nhà cửa và ban chấp hành khu nhà chúc mừng gia đình nhân dịp năm mới
sắp sang và chúc thắng lợi trong lao động, học tập và cuộc sống riêng! Xin
tha thiết đề nghị gia đình đóng cho tiền nhà tháng chạp năm nay".

- Thư của ba đấy mẹ? - Irinca hỏi, nghèn cao cổ lên nhòm. Vera

Paplốpna âu yếm nhìn con gái và trả lời.

- Của ba.

- Ba lại bận công việc ở nơi công tác ấy?

- Ờ, con gái yêu ạ.

- Ôi, sao ba ở đấy lâu thế!

- Nghĩa là, cần thiết như vậy. - Vera Paplốpna nói.

- Ở chỗ ba, ở châu Phi ấy, cũng có ông già tuyết ạ?

- Mẹ không biết.

- Nếu không có thì dở quá. - Irinca nói và thở dài y hệt như người lớn.

- Năm mới chẳng có ai đến với ba. Thế ông già tuyết của chúng ta có thể đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.