TRUYỆN NGẮN NGUYỄN QUANG SÁNG - Trang 116

- Khi quân ta rút dần về căn cứ cũng là lúc tao được tin ông già tao từ

Hà Nội về đến rừng U Minh, người đem thư báo tin là một bà già. Thế là
tao đóng vai con của bà, về căn cứ. Chuyện cha con gặp nhau vui buồn thôi
khỏi kể. Trong những ngày đó, tao gặp ông Chánh ủy khu, vốn là bạn của
ông già, tao gọi là chú Sáu. Sau nhiều câu chuyện về Sài Gòn, chú Sáu
Chánh ủy nói: "Cách mạng muốn nhờ cháu một việc"... nhờ là chuyện
thường tình, đằng này ổng nói: "Cách mạng muốn nhờ...". Tao biết đây là
chuyện sống chết, chuyện lớn, tao nghe ớn xương sống, chẳng biết nói gì
chỉ biết dạ.

Chú Sáu Chánh ủy tiếp:

- Hiện nay bộ đội mình đã hết tiền, anh em chiến sĩ ăn uống kham khổ,

vừa đói vừa chiến đấu. Cách mạng thì có tiền. Nhưng tiền xài không được,
có đôla nhưng chưa đổi thành ra tiền của Sài Gòn. Cách Mạng muốn nhờ
cháu đổi đôla ra tiền Sài Gòn, cháu thấy sao?

Té ra hôm nay nói chuyện với ổng, ổng cố ý tìm hiểu và đánh giá khả

năng của mình. Tao đã vô tình kể về sự giao du của mình, đối với dân
thượng lưu của Sài Gòn. Phải nói là không khí rất nặng nề. Ông già tao mở
tròn hai con mắt nhìn tao lom lom. Hình như ổng cũng bị bất ngờ trước sự
phân công này. Lâu lắm tao mới mở miệng: "Chú Sáu cho cháu suy nghĩ".

Đêm hai cha con ngủ chung, ông già bảo: "Con nên nghĩ kỹ, đồng tiền

dễ mang tiếng". Tao đáp: "Con không sợ mang tiếng, con chỉ sợ con không
đủ sức". "Ba đang nghĩ đến bộ đội mình đang đói, tùy con".

Sáng hôm sau cũng trong ngôi nhà lá trong cụm tràm thưa, bên bờ

kinh, tao nhớ một buổi sáng đầy nắng, không nghe tiếng súng, chỉ nghe
tiếng chim và tiếng ong bay đi tìm mật, tao ngồi đối diện với chú Sáu
Chánh ủy. Chú hỏi:

- Đêm qua cháu mất ngủ phải không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.