Ông thầy Viết mở quán thật ngẫu nhiên. Trong thời gian bị thôi việc,
tất nhiên là buồn. Không việc làm, buồn thì giao du với bạn bè, nhưng xấu
hổ, ông chẳng muốn gặp ai. Ngay ngày Nhà giáo, không có một bó hoa.
Học trò không ai đến thì làm gì có hoa. Hồi đương chức, Ngày Nhà giáo
hoa ngập cả phòng khách đủ hương đủ sắc, tối phải phân tán nó đi, không
thì ngợp mà chết. Trong những ngày quẫn bách, một người bà con ở Sóc
Trăng tạt qua thăm. Người bà con tên Trần Sển, trên năm mươi tuổi, tóc hớt
đầu đinh, bụng phệ, nói cười rang rảng. Ông là chủ nhà hàng, với con mắt
nhà nghề, qua nhiều câu thăm hỏi, ông chợt nói: "Nhà thầy mà mở quán thì
thầy giàu to". Thầy Viết tròn mắt ngạc nhiên: "Mở quán à?". "Thì mở
quán". Thầy lắc đầu lia lịa: "Không được, không được. Ở con phố này có
bao nhiêu tiệm ăn. Có tiệm ở xéo bên kia một năm mà thay tới ba chủ. Chủ
nào cũng lỗ". "Họ lỗ là họ không biết làm ăn". "Tôi thì biết gì?". Ông Trần
Sển ngồi trên chiếc nệm da, áo phanh ngực, hai chân xoải dài, giọng tự tin:
"Không biết thì học. Thầy để tôi chỉ. Nhà thầy ở quận 5, nhà lại mặt tiền.
Thầy có nghe dân Sài Gòn nói không? Ăn quận 5, nằm quận 3... Ăn thì ở
đâu mà không ăn, nhưng ăn cho ra ăn thì phải ăn ở quận 5. cái lợi thế thứ
hai là thầy không tốn tiền thuê mặt bằng. Nhiều người bị lỗ là một phần
tiền thuê mặt bằng. Người cho thuê mặt bằng họ ăn chắc nhưng là người
không biết làm ăn. Cái mặt bằng của thầy, cái phòng khách kê được tám
bàn, cái sân, thầy che mái, xếp được mười hai bàn". Thầy Viết cảm thấy
hứng thú nhưng vẫn ngại ngần: "Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc mở quán".
"Có phước làm quan, có gan làm giàu. Nghề dạy nghề mà. Nghề nào cũng
có mánh lới, cũng có bí quyết, phải biết dụ khách. Khách hàng là thượng
đế, họ thích thì mình chiều. Như ở nhà hàng tỉnh tôi thì làm gì có heo rừng,
nhưng khi gọi heo rừng tôi vẫn có heo rừng. Nói thầy đừng cười, heo rừng
của tôi là heo nọc. Con heo nọc hôi dái ai ăn! Nhưng biết làm thì thịt nó
như thịt heo rừng. Mỡ ít, da dày, thịt nhiều nhai nghe giòn rựm, ai biết.
Khách gọi rùa rang muối, rùa phải có trứng họ mới ăn. Họ đâu có biết rùa
có trứng phải nhằm mùa. Dù rùa không có trứng, tôi vẫn có trứng. Có gì
đâu, tôi mua trứng rắn bông súng, tôi nhét vô, họ ăn vẫn thấy ngon. Có một
lần sơ ý, tôi nhét trứng rắn bông súng vô bụng con rùa đực nhưng họ vẫn ăn