TRUYỆN NGẮN NGUYỄN QUANG SÁNG - Trang 131

ào ào. Còn nói về con cua, con cua hấp phải đủ càng đủ ngoe. Hai cái cang
mà rời ra thì họ chê. Cua tôi mua là cua xuất khẩu không đạt tiêu chuẩn.
Cua một chỗ càng ngoe một chỗ. Có gì đâu ráp nó lại bằng keo dán sắt. Họ
bẻ rôm rốp, họ cười rang rảng. Họ toàn là khách sành ăn!". Thầy Viết càng
nghe càng thú vị, thầy như đứa học trò được giảng một bài học kinh tế đầu
đời.

Con rùa rang muối đặt lên bàn. Ông Hưng lấy đũa lật cái mai lên, trên

mình con rùa có một chùm trứng, những cái trứng nhỏ bằng đầu ngón tay
út, màu trắng ngà, ông đưa mũi trên chùm trứng nghe mùi khói. Chùm
trứng như vuốt hết cơn giận của ông Hưng, ông đưa đũa gắp một cái trứng
vào chén anh kỹ sư: "Chơi đi! Ăn nguyên trứng chớ đừng cắn, một cái
trứng đủ liều lượng cho một hớp rượu". Như để làm mẫu, ông cho nguyên
cái trứng vào miệng, vừa nuốt xong thì ly rượu kề bên môi, ông ực một hớp
ngon lành. Ông vừa rót thêm rượu vừa nói: "Tôi thích ăn rùa, nhưng rùa
phải có trứng, trên đời này không có trứng nào bằng trứng rùa. Có những
quán hỏi rùa có trứng không, nó bảo mùa này không có trứng. Dẹp! Còn
quán này, ngày nào, mùa nào rùa cũng có trứng, tôi thích quán này là vậy".
Ông Hưng tìm ông chủ, vẫy tay một cách hào phóng. Ông chủ chạy tới, ông
Hưng rót rượu đưa cho chủ quán: "Thưởng!". Ông chủ quán khẽ cúi chào,
mặt rạng rỡ, ông đưa hai tay bưng ly rượu vẻ trân trọng, nhưng ông chưa
kịp uống thì ở bàn bên kia một ông khách hỏi: "Ai có bút cho tôi mượn!".
Ông chủ quán vội đặt ly rượu xuống, vội quay đi. Chỉ cần vài bước mà ông
đi như chạy: "Dạ bút đây!".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.