TRUYỆN NGẮN NGUYỄN QUANG SÁNG - Trang 185

- Mày ngu! Không thấy bằng mắt thì thấy bằng tai. Tao nghe tụi mày

nói tao là thằng vai u thịt bắp. Mà tao cũng lấy làm lạ là tao vẽ ai rồi cũng
có tao trong đó. Nghệ thuật mà mậy !

Té ra nghệ thuật là vậy, tôi không hiểu.

Ngồi cùng một bàn, cùng chơi trong dàn nhạc của nhà trường, nhưng

kỷ niệm sâu sắc nhất là hai đứa ngủ chung, áo quần cũng mặc chung.
Không biết ai lây ai, hai đứa đều bị ghẻ ngứa đầy mình, gãi sồn sột suốt
đêm. Hai đứa trị ghẻ ngứa bằng cách lọc máu. Lấy máu trong gân của cánh
tay rồi tiêm vào mông. Một hôm, hứng vì lẽ gì chẳng biết, nó bảo:

- Tao với mày đổi máu chơi, dám không?

Bất ngờ nhưng tôi vẫn đáp ứng không một chút đắn đo:

- Cái gì mày dám tao cũng dám!

Vậy là máu của nó tiêm vào mông tôi, máu của tôi tiêm vào mông nó

(Cho đến bây giờ nhớ lại, tôi không hiểu sao anh y tá nhà trường không
ngăn cản mà đồng tình với giọng cười khoái trá).

Gài xong nút quần, nó bảo:

- Vậy là trong máu tao có máu mày, trong mày có máu của tao.

Rồi bất thình lình nó hét "Xung phong", hai tay đưa lên theo động tác

cầm súng như hình ảnh một người chiến sĩ trong bức tranh vọt ra cửa. Nó
như con ngựa bị chồn chân được xuất chuồng, vừa cất vó, vừa hí cho hả.

Năm 1950 chúng tôi ra trường. Trong những ngày chờ phân công công

tác, nó về nhà lấy vợ. Nó là đứa lấy vợ sớm nhất trong chúng tôi, tuổi hai
mươi hai.

Từ Chắc Băng về Rạch Rán, tôi chèo xuồng suốt đêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.