TRUYỆN NGẮN NGUYỄN QUANG SÁNG - Trang 204

Bữa ăn không thịnh soạn nhưng trang trọng và ngon miệng. Bàn phủ

vải trắng dọn giữa phòng khách. Vào bàn chỉ có hai người đàn ông, Mười
Biện và tôi, cô giáo Hạnh, con dâu và hai đứa cháu nội thì ngồi bàn dưới
trong một góc vừa ăn, vừa kể chuyện. Món cá rô kho bầu là món vừa là
canh vừa là kho không lạt không mặn, nước kho có thể chan cơm như nước
canh, bầu thấm vào cá, thịt cá vừa làm mồi nhậu vừa là món ăn cơm.

Mười Biện chỉ con cá rô to bằng bốn ngón tay được sớt ra đĩa, hỏi:

- Xứ Long Xuyên mày gọi con cá này là con cá rô gì?

- Cá rô ăn đũa nằm!

- Sao ăn đũa nằm, không phải là ăn đũa đứng?

Tôi giải thích bằng cách cầm đôi đũa dài theo tay, lạn hết cái lưng cá.

Xong tôi cầm đôi đũa đứng:

- Cá rô li ti thì đũa đứng mới dẻ được.

Mười Biện bành miệng cười:

- Giỏi ! Còn một câu nữa, cá rô này mày nghe mùi gì?

- Thịt cá rất thơm nhưng chưa đoán được mùi gì - Tôi xoay qua cô

giáo Hạnh - Chị có để khoai sọ trong nồi không?

Mười Biện đưa tay vỗ tay xuống bàn vẻ thích thú:

- Cái mũi của mày vẫn còn thính, nhưng ai lại đi kho cá với khoai sọ.

Đó là mùi củ co. Có biết củ co không?

- Không biết củ co thì còn gì là dân Nam Bộ. Tao còn nhớ, tháng mươì

là tháng mùa củ co - Bắc Mỹ Thuận, Bắc Cần Thơ con nít vẫn còn bán. Củ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.