TRUYỆN NGẮN NGUYỄN QUANG SÁNG - Trang 205

tròn tròn bằng đầu ngón tay ngón chân cái sần sùi đen như bùn, nướng hoặc
luộc ăn bùi bùi béo béo nhân nhẩn thơm thơm. Ăn vui miệng!

Mười Biện thích chí:

- Nhà văn tả vậy là đúng. Ăn thêm một miếng nữa đi, nghiệm xem có

phải mùi củ co không?

Tôi vừa ăn vừa ngẫm, sành lắm mới nhận ra mùi củ co thật đặc biệt

này. Phải là con cá rô mùa khô. Trên đồng không còn nước, con cá rô phải
chui xuống tận bùn. Từ dưới đáy bùn là đất của củ co. Con cá rô long lóc
trong bùn như được ướp bằng củ co và như được tẩm bằng củ co vì nó phải
ăn củ co để sống. Muốn bắt nó, tay phải thọc sâu xuống bùn, vừa lặt củ co
vừa bắt cá.

Tôi quay sang vợ Mười Biện:

- Chị làm sao biết được con cá nào là con cá có mùi củ co mà chọn?

Cô giáo Hạnh ngồi bên kia góc nhà nói với sang:

- Cũng là tình cờ, sáng tôi đi chợ sớm, thấy thằng cháu mười hai mười

ba đội một rổ cá, chân cẳng còn lấm bùn, tôi hỏi: "Cá này cháu câu hay
giăng lưới?" Nó bảo: "Cháu mò dười sình" "Cháu có hái củ co không" "Củ
co nhiều lắm nhưng cháu để ăn". Nghe vậy tôi không trả giá, thằng cháu
nói bao nhiêu tôi mua bấy nhiêu, mua hết. Về, tôi khoe với ổng, ổng liền
điện thoại cho anh.

Sau vài ly rượu, Mười Biện hào hứng hẳn lên, nhìn nó tôi đoán biết

theo thói quen, nó bắt đầu triết lý, và đúng như vậy, Mười Biện nói:

Ăn con cá rô đồng mùi củ co chiều nay tôi bỗng nghĩ đến chuyện đời.

Có lẽ cái ý nghĩ này bốc lên từ men rượu Xuân Thạnh. Mình muốn so sánh
nhưng thấy khập khiễng đến độ không chấp nhận được, cho nên có lẽ Liên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.