TRUYỆN NGẮN NGUYỄN QUANG SÁNG - Trang 211

sáng tới trưa, từ trưa tới chiều, từ chiều tới chín mười giờ đêm. Hồi trước,
mỗi ngày mỗi thằng bán hết một thùng. Bây giờ, thằng nào bán hết mức
một ngày ba, bốn thùng, có bữa tới năm thùng. Anh biết tại sao không?
Anh bộ đội nào cũng thích cà rem, tụi nó nói có anh ăn một ngày hai ba lần,
một lần ba bốn cây. Vừa được bán vừa được ăn. Lần nào anh em bộ đội
cũng bắt tụi nó ăn trước một cây cho mấy ảnh thấy, cái cây tụi nó ăn, mấy
ảnh bao luôn. Tại sao anh biết không? Mấy ảnh sợ có thuốc độc nên bắt tụi
nó ăn cảnh giác trước. Có thằng ăn tới kiết.

Nó ngửa mặt, một tay vuốt râu cằm, một tay xoe mép ria. Nó cười. Tôi

thì buồn.

- Bây giờ thì em làm gì?

- Ngồi nhà vuốt râu! - Thằng Nghiêm, đứa con của nó ngồi trong góc

nói chõ vào.

Nó trợn mắt, thằng nhỏ vụt chạy.

- Nó bảo em ngồi vuốt râu là ý nói em thất nghiệp, chẳng biết làm gì,

chỉ biết vuốt râu!

- Để râu ria làm gì, bồm xồm quá, sao không cạo cho sạch sẽ.

Nó chặc lưỡi.

- Em để râu để ria cũng có nguyên cớ của nó. Năm em lên mười lăm,

mười sáu em đã có ria. Có một hôm cha nói: "Mầy có bộ ria giống ông nội
quá". Nghe nói giống ông nội, em khoái. Từ chỗ khoái em cố ý để ria đi ra
vô cho cha nhớ ông nội chơi. Rồi đi lính, để ria cho oai. Còn bây giờ để
bồm xồm cho mấy ông cách mạng Ba mươi Tháng Tư ít nhứt cũng nể mặt
thằng già, nếu không thì họ sẽ gọi mình bằng thằng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.