TRUYỆN NGẮN NGUYỄN QUANG SÁNG - Trang 57

Đêm nằm Bào có ngủ được đâu. Bên mái nhà lụp sụp, tiếng võng kẽo

kẹt, giọng hát ru em văng vẳng:

... ầu ơ... Chim chuyền nhành ớt líu lo,

Mảnh sầu con bạn ốm o gầy mòn...

Thằng Quyên nằm trên nệm, thiêm thiếp. Nghe hát đến chim, nó nhào

dậy, khóc: "bắt chim cho con, má !".

Bào nghe Quyên khóc, lại lo ngày mai không có con chim vàng. Bào

ngồi dậy, dựa lưng vào chuồng trâu, nhìn ra. Trời mênh mông, trăng sáng
vằng vặc. Bào rón rén bước ra cây trứng cá, nhìn lên. Lá khẽ xao động như
bầy chim mê ngủ. Bào lấy đất vụt lên. Đất rơi tòm xuống ao cá. Con chim
vàng không có ngủ ở đây, nó đâu rồi kìa ! Bào ngồi xuống gốc trứng cá,
xoa xoa mái đầu trọc hếu như sọ dừa. Bào đã tìm ra kế. Nhân lúc chăn trâu,
Bào chặt nhánh ổi, lấy mảnh vỏ ốc chuốc thành nạng. Bào buộc dây thun
vào, giương, buông, bắn vù vù. Bào vò luôn 10 viên đạn. Được rồi, nhất
định bắn rơi con chim vàng.

Bào bước vô nhà, hớn hở như tá điền có tiền trả nợ. Thằng Quyên hỏi:

- Chim vàng tao đâu ?

- Đây cậu ! Giàng thun đây cậu, tôi bắn nó rụng như lá cho cậu coi.

Tức thì thằng Quyên nhăn mặt, giãy lên:

- Không! Mày bắn chết chim tao.

Bào định năn nỉ, mẹ nó đã chõ vào:

- Con tao chơi chim sống chớ giỗ cha mày đâu mà bắn chim cho chết!

Bào trả lời:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.