TRUYỆN NGẮN NGUYỄN QUANG SÁNG - Trang 56

trọc tìm mưu bắt cho con "bà chủ". Bắt không được chim, không được ăn
cơm.

Hai năm trước, mẹ Bào mắc nợ nhà này hai thúng thóc, nó đòi ngặt,

Bào phải đến ở đợ. Nhưng nợ đó không bằng nợ con chim vàng. Gặp Bào
nó đòi, Bào chịu đòn để thế. Bào sợ quá, bữa nào cũng rình cũng bắt.
Nhưng bắt làm sao được, nó có cánh, vừa leo lên là nó vụt mất, có khi còn
ỉa xuống mặt Bào. Hết phương cách rồi ! Chiều đó Bào về, thằng Quyên
đòi chim, Bào hai tay bưng chiếc nón lá rách đựng đầy đồ chơi, Bào hạ
giọng năn nỉ:

- Trâu đây cậu, trâu đực, trâu con, trâu cái. Tôi nắn bằng đất sét mỡ gà

tốt lắm. Tôi lặn dưới sông móc tới đứng bóng, nắn tới trâu ăn no, đây cậu.
Cậu rờ thử coi, tôi lấy miểng chén mài sừng nó nhọn hoắt. Trâu này tốt hơn
chim vàng à cậu.

Thằng Quyên quen tính được mẹ nuông chiều, không vừa ý cái gì là

nó giãy nảy lên. Nó đưa chân đạp nhẹp mấy con trâu đất, khóc ré lên. Nó
khóc mà không chảy nước mắt. Bào không khóc mà nước mắt cứ tuôn ra.
Bào tức, sợ và tiếc. Bào lượm lại từng cục đất, nắn nót lại cái đầu cái chân.

Thằng Quyên vẫn khóc, nó nhào tới chụp lấy đất liệng tới tấp vào mặt

Bào, rồi nhào lăn ra thềm, đập chân đành đạch, gào lên: "mày bắt con chim
vàng cho tao, má ơi !".

Mẹ nó tới, hầm hầm như bị ai giết con, nó quơ cả trâu đất, cả chiếc

nón lá rách đội giữ trâu của Bào liệng tung ra sân, rồi xỉa xói mặt Bào:

- Mày khôn hơn con tao được à! Mày lôi đất vô nhà tao à! Nhà tao

không thiếu đất, mả thằng cha mày sụp lở kia, đem về mà đắp ! - Để lấy
lòng con, nó đánh Bào té nhủi, rồi bế thằng Quyên vào lòng:

- Ôi ! Tội nghiệp ! Con tôi khổ quá, thứ con chim vàng như vậy mà

không có để chơi!...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.